Nhìn Mặc Vũ đỡ Đào Hoa sư thúc qua một bên, Trùng Trùng cũng xem như là đã
hiểu, muốn làm cái camera quan sát này chiếu hình ảnh thật không dễ dàng gì, xem ra phải tổn hao công phu mới được. Vẫn là thế giới của nàng
tiện hơn, mặc dù nó là vật nhân tạo, nhưng tốt ở chỗ chỉ cần cắm điện
thì mọi chuyện đều ok.
“Đóng cửa.” Bạch Trầm Hương thấp giọng dặn.
Tiếp theo tiếng đóng cửa đá nặng nề, trong đại điện lập tức
trở nên tối đen, mà đồng thời mặt dây ngọc đen kia bỗng đứng thẳng lên,
bị một lực lượng vô hình tác động vào làm nó nhẹ nhàng quay tròn trên
bàn, khắp thân tản ra một vầng sáng vàng ấm áp, lan chậm ra như sương
mù, dần dần bao phủ một khoảng không gian ba bốn mét quanh nó, sắc vàng
cũng từ từ nhạt đi thành trắng, cho đến khi nó đứng vững bất động trên
bàn, tất cả ánh sáng đều tập trung lại thành một chùm, chiếu lên trên
ngọc bích.
Trên ngọc bích lập tức xuất hiện mấy dáng người, tuy Trùng
Trùng không biết những người này, nhưng nhìn một nhóm bốn người bọn họ
đều mặc áo bào xám, phân ra người viền đen, viền đỏ, viền trắng và viền
xanh, rõ ràng chính là người của bốn môn thuộc phái Thiên Môn. Bên tai
vang lên tiếng bàn luận trầm thấp của mọi người, có người còn hồng cả
hai mắt, những điều này đã chứng minh suy đoán của Trùng Trùng là đúng.
“Lúc này, bốn đệ tử phái Thiên Môn đang đi tuần tại chân núi
Vô Cùng cách núi Vân Mộng hơn ba trăm dặm về phía Tây, bỗng phát hiện
tung tích của ác đồ ma giáo!” Một giọng nam đặc biệt hay, đặc biệt trong vang vọng trong đại điện, truyền đi rõ ràng trong tiếng thì thầm của
mọi người.
Oa, cao cấp quá! Không chỉ có thể chiếu ra những tư liệu hình ảnh được lưu vào ngọc mà còn có thể lồng tiếng thuyết minh ngay tại chỗ nữa!
Suýt nữa thì Trùng Trùng đã lao qua ngắm nhìn kỹ càng cái bảo bối tên là gương phản ứng Muốn Biết Nhân Kiếp Trước, Muốn Biết Quả Kiếp Sau, Hãy Xem Ta Vật Hội Tụ Linh Khí Của Trời Đất, Thu Thập Tinh Hoa Của Vạn Vật, Cho Nguyên Nguyên Vẹn Vẹn, Rõ Rõ Ràng Ràng, Thông Thông Suốt
Suốt, Thấu Trời Xuyên Đất, Chuyện Gì Cũng Quản, Thử Vạn Lần Linh Vạn
Lần, Không Linh Không Lấy Tiền, gọi ngắn gọn là gương Tiền Nhân Hậu Quả.
Cái thứ này quá thần kỳ rồi, quả thật là không đủ kỹ thuật,
bù lại pháp thuật! Đây là loại năng lực cần được bảo tồn, không cần phải chỉnh sửa gì, cứ như vậy làm được điều mà khoa học kỹ thuật thời hiện
đại chưa làm được. Một mảnh ngọc đen ghi nhớ ngọn ngành câu chuyện đã
rất thần kỳ rồi, bây giờ quả thật chính là phát sóng trực tiếp nha!
Nàng muốn nhìn xem người đang ẩn thân thuyết minh trong mảnh
ngọc là ai, hoặc giả đây chỉ là một cái hồn gương, nhưng nàng căn bản là không chen qua được, thân thể cường tráng của các sư huynh đệ đứng vững trước ngọc bích, nàng liều cả cái mạng nhỏ mới chen được đầu vào giữa
hai cánh vai rắn chắc, đại khái chỉ có thể nhìn thấy tình hình trên ngọc bích, căn bản là không nhìn thấy mảnh ngọc kia.
“Bốn người trong đó lãnh đạo là Văn sư huynh đuổi theo tung
tích của ma giáo đến núi Vô Cùng, chỉ thấy khắp nơi cỏ cây tươi tốt, hoa thơm chim hót, mà hai ác đồ ma giáo đã không còn dấu vết. Bốn người
thương lượng, cảm thấy ma giáo đến núi Vô Cùng nhất định là có âm mưu,
vì thế nên mặc kệ cả người bụi trần, thế núi hiểm nguy, một đường đuổi
theo.”
Mọi người ai cũng muốn biết nguyên nhân cái chết của bốn
người, nhưng cái hồn gương này lại nói một cách chậm rãi như đang kể
chuyện, hơn nữa giọng nói còn khá là thổi phồng, ham muốn biểu diễn vô
cùng mạnh mẽ. Mà hình như mọi người đều đã quen với thái độ này của cái
gương, nên toàn thể đều chịu đựng tính nhiều chuyện của nó.
Trùng Trùng nghe đến phiền, vì thế dứt khoát xem nhẹ âm thanh dễ nghe đó, hai mắt nhìn về phía ngọc bích, thấy bốn người kia đang
gian nan đi trên một con đường núi hiểm hóc khó đi, còn vừa đi vừa cúi
xuống tìm gì đó, rõ ràng là tìm kiếm tung tích của kẻ địch.
Đây mà gọi là núi à! Rõ ràng là tầng thứ nhất của địa ngục,
còn nói cỏ cây tươi tốt, hoa thơm chim hót nữa, rõ ràng chính là lá rách cỏ tàn, chuột rắn hoành hành, thẩm mỹ của cái hồn gương này sao vậy!
Hơn nữa khí hậu của núi Vô Cùng trông rất lạ lùng, bốn người lúc thì mồ
hôi ướt lưng, lúc thì băng tuyết đầy mặt, một ngọn núi nho nhỏ, ấy vậy
mà có đủ khí hậu của bốn mùa, lúc nóng lúc lạnh như vậy sẽ làm người ta
mắc bệnh tiểu đường đó! Sau này sư phụ mà kêu nàng đi cái núi Vô Cùng gì đó, nàng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không đi!
Trên ngọc bích đang phản ánh những chuyện có thật, mà một bên kia tên hồn gương vẫn chuyện nọ xọ chuyện kia mà liến thoắng không
ngừng, nhưng tất cả mọi người đều giống như Trùng Trùng, bỏ qua cho âm
thanh dễ nghe nhưng lại phiền phức đó, chỉ chú ý đến hình ảnh trên ngọc
bích.
Mọi chuyện đều đã quá chân thật, bốn đệ tử tuần núi của phái
Thiên Môn vô tình phát hiện hai người của ma giáo lén lút đi vào núi Vô
Cùng, vì thế nên đuổi theo, còn chưa tra ra mục đích của ác đồ ma giáo
thì đã bị đối phương phát hiện, kết quả là hai bên xung đột nhau. Pháp
lực của hai ác đồ ma giáo kia tương đương với đệ tử Thiên Môn, nhưng bọn chúng ít người hơn nên rơi vào thế hạ phong.
Đệ tử phái Thiên Môn trong như là muốn bắt sống ác đồ ma
giáo, nào ngờ hai kẻ này hung ác cực kỳ, mỗi lần ra tay đều là các chiêu thức đồng quy vu tận (cùng chết), đệ tử Thiên Môn dưới tình
thế bất đắc dĩ, bắt buộc phải giết bọn chúng. Điều đáng sợ nhất chính là thi thể của hai kẻ này sau khi chết đi thì lập tức hóa thành một làn
khói đen, bay thẳng lên trời, như là gửi đi một tín hiệu nhằm thông báo
cho những người khác trong ma giáo vậy.
Đệ tử Thiên Môn biết tình hình không ổn, sau khi rời núi Vô
Cùng thì vội vàng trở về muốn báo cáo chuyện lạ này mà không ngờ rằng
Hoa Tứ Hải bỗng xuất hiện. Đại khái là hắn hoạt động ở gần đây, nhìn
thấy làn khói lan ra từ thi thể của hai đệ tử ma giáo kia, liền một
đường đuổi theo đến đây.
Chuyện sau đó không cần xem cũng đoán được, Hoa Tứ Hải không
cho phép việc thủ hạ của mình bị người khác giết, lập tức ra tay. Bốn
người này cũng xem như là nhanh trí, bị đe dọa bởi thực lực mạnh mẽ của
Hoa Tứ Hải mà vẫn chạy được về dưới chân núi Vân Mộng mới bị giết.
Nhìn họ vẫn không tránh được số chết, đệ tử Thiên Môn dù đã
sớm biết kết quả, nhưng vẫn không khỏi tiếc thương cho cái chết của bốn
vị sư huynh, càng căm hận Hoa Tứ Hải hung ác tột cùng. Trùng Trùng thờ ơ đứng nhìn, cảm thấy thật ra Hoa Tứ Hải chỉ là ngang ngược mà thôi, chứ
không phải là loại người bỉ ổi vô sỉ, nham hiểm gian trá như lời của
người phái Thiên Môn nói. Đệ tử ma giáo tự ý xâm nhập lãnh địa của người khác đương nhiên là không đúng, bốn đệ tử Thiên Môn cũng không muốn
đánh chết bọn chúng, nào ngờ chúng cũng rất dữ dội, đánh không lại thì
chạy là được rồi, nhưng chúng lại thà chết cũng không muốn bị bắt. Hoa
Tứ Hải mặc kệ nguyên do, chỉ biết người của mình đã bị giết, vì thế nên
đuổi theo đến cửa nhà người ta giết người.
Hắn ngông cuồng, hắn ngạo mạn, hắn ngang ngược, nhưng hắn chỉ giết bốn người đã đánh người của hắn, chứ không gây hại gì cho những
người khác, điều này đã nói rõ hắn là người không thể mạo phạm, chứ
không phải là người chém giết bừa bãi. Có lẽ Tây sư thúc Thương Khung
nói đúng, hắn chỉ mượn cớ để điều tra tình hình của phái Thiên Môn, mà
Đào Hoa sư thúc cũng nói, những người bị hắn đánh thương chỉ trúng hàn
độc, không nguy hiểm đến tính mạng.
“Cất gương mở cửa đi!” Trong bóng tối truyền đến thanh âm của chưởng môn Bạch Trầm Hương, giọng nói trầm ổn, không mang cảm xúc, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Nhưng ba đại hộ pháp lại hiểu ý của Bạch chưởng môn, tuy
gương Tiền Nhân Hậu Quả này đã hiển thị lý do Hoa Tứ Hải giết người,
nhưng không giải thích mục đích đến núi Vô Cùng của hai kẻ ma giáo đó.
Còn nữa, Hoa Tứ Hải xuất hiện ở gần đó là cố ý hay vô tình? Hắn muốn xuống tay với phái Thiên Môn sao?
Nếu đáp án là phải thì vấn đề trở nên nghiêm trọng rồi. Phái
Thiên Môn trừ mấy người họ ra, còn lại đều là những đệ tử trẻ tuổi vẫn
trong quá trình trưởng thành, thực lực còn chưa đủ để ngang tài ngang
sức với ma giáo thực lực sánh như mặt trời giữa ban ngày, phải làm sao
đây?
“Giải tán trước chứ?” Đao Lãng nhẹ giọng hỏi.
Bạch Trầm Hương gật đầu, không lên tiếng. Ba huynh đệ nhìn
nhau một cái, biết chưởng môn đang lo bước kế tiếp phải làm gì? Ma giáo
đột nhiên hiện thân tại núi Vô Cùng, Hoa Tứ Hải đến thăm dò tình hình
phái Thiên Môn, lần ra ngoài làm việc này của bọn họ còn chưa thể buông
xuôi, một đống chuyện đều ùa đến cùng một lúc.
“Còn nữa –” Đào Hoa chỉ vào Trùng Trùng, “Sư huynh, tên các
đệ tử của huynh đều có một chữ “Ất”, vậy nha đầu này tên cái gì Ất?”
Bạch Trầm Hương nhìn Trùng Trùng còn đang ngắm gương Tiền
Nhân Hậu Quả như một kẻ trộm, phất tay thu lại bảo bối vào trong tay áo, nghiêm giọng nói: “Pháp lực thấp kém, mơ màng hỗn loạn, tên Mã Nghị
được rồi.”
Mã Nghị? Con kiến! (Mã Nghị chính là con kiến đấy, ko đồng âm đồng iếc gì hết nha)
Ai ai cũng nghe thấy cái tên này của Trùng Trùng, nhịn không nổi muốn cười.
Trùng Trùng tức phồng má trừng Bạch Trầm Hương, cảm thấy cái
tên sư phụ này đúng là không ra gì, lấy nàng ra làm trò cười phải không? Không xem nàng ra gì phải không? Mã Nghị thì Mã Nghị! Dù sao tên nàng
vốn đã là Trùng Trùng (con sâu). Hừ, biết đâu sau này người cả ngọn núi này phải dựa vào nàng, nàng sẽ đặt tên cho quyển sách kỳ này là “Tiểu Nghị Hùng Binh”! (chú kiến chiến binh nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ)