Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ

“Dương lão đầu ―― không ―― Dương sư bá đã xác định là về trời rồi sao?” Trùng Trùng dè dặt hỏi.
  Bạch Trầm Hương tức tới vỗ bàn.

Đây là ý gì? Lẽ nào trên dưới phái Thiên Môn còn đến mưu hại nàng?

“Cẩn thận đó, sư phụ, ly trà làm bằng sứ thượng hạng, đắt lắm đó!”

 
 Trùng Trùng biết Bạch Trầm Hương ngoài mặt thì trông vẻ vang, nhưng
thật ra một đồng xu cũng không có, cố ý kinh ngạc nói: “Người là sư phụ
con tôn sùng nhất, đương nhiên phải cho người dùng thứ tốt nhất rồi.”

 
 Bạch Trầm Hương thật sự bị dọa cho giật mình, cao nhân của Tiên đạo mà
lại bị tiền bạc của phàm tục làm khó, mất tự nhiên ho một tiếng, liếc
nhị đệ tử một cái.

 
 Yến Tiểu Ất vội nói: “Sư muội, Dương sư bá quả thật đã bị thương nặng
không chữa khỏi, nhưng sư phụ xét thấy muội chỉ là nhất thời lỡ tay ――”

“Người ta rõ ràng là tự vệ chính đáng!” Yến Tiểu Ất còn chưa nói xong, Trùng Trùng đã giải thích.

 
 Bạch Trầm Hương giơ cao tay, lại sắp vỗ bàn, nhưng vừa liếc mắt trông
thấy ly trà tinh xảo kia, bàn tay lại bối rối ngừng trên không nửa giây, cuối cùng cứng đơ đặt trên đầu gối mình, tay nắm lại thật chặt.

 
 “Dù sao đi nữa ――” Yến Tiểu Ất khó khăn tìm kiếm từ ngữ, “Sư phụ và các sư thúc sư bá đã bàn bạc qua, Thất sư muội tội không đáng chết, nhưng
cũng phải bị trừng phạt. Vốn phải phạt diện bích tại tầng chín động Côn
Ngô Liên Thiên, nhưng niệm tình sư muội pháp lực yếu, nên đổi phạt thành lấy công chuộc tội.”

Trùng Trùng nghe thấy mấy chữ tầng chín động Côn Ngô Liên Thiên, suýt nữa bỏ chạy mất dáng.

 
 Đó là chỗ nào chứ, pháp lực Thương Khung sư thúc cao như vậy, đi một
lần cũng đã như lột một lớp da rồi, nàng vào đó, vậy chẳng khác nào bị
hành hạ đến chết sao?


Nhưng may mà lần này nàng phản ứng chậm, nghe được bốn chữ cuối.

“Lấy công chuộc tội nghĩa là sao?” Nàng hỏi.

 
 Yến Tiểu Ất nhìn Bạch Trầm Hương, nghĩ thầm lúc này cần sư phụ ra sân
rồi chứ, nào ngờ người sư phụ bình thường uy nghiêm hiểu lẽ này lại vờ
như không thấy không nghe, hai mắt trống rỗng nhìn về trước, nhìn sao
cũng thấy giống như đang mù mờ và chẳng biết làm sao cho đành.

 
 San sẻ giúp sư phụ là chuyện đệ tử nên làm, y nói với bản thân mình như thế, sau đó kiên trì nói tiếp: “Chính là ―― chính là giao tiền phạt,
còn phải làm ba chuyện lớn cho phái Thiên Môn.”

À, thì ra là phạt tiền cộng thêm lao động công ích!

Nhưng mà, phái Thiên Môn trước nay luôn thanh tịnh khổ tu, xem tiền tài như đồ bỏ, bây giờ họ lấy tiền làm gì?

Chắc chắn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà phái Thiên Môn giải quyết không được, vậy mới cho nàng cơ hội thoát tội.

“Sư huynh, phái Thiên Môn xảy ra chuyện gì rồi?” Nàng nghi ngờ hỏi, ánh mắt không cho Yến Tiểu Ất có chút tránh né nào.

“Bắc Sơn Vương cử một quan thuế đến núi Vân Mộng, bảo phải thu thuế đất phong.”

“Bao nhiêu?” Trùng Trùng sát khí đằng đằng đứng phắt dậy, cảm thấy cơn giận này của mình không ép xuống được.

 
 Yến Tiểu Ất lại không làm chuyện gì sai, nhưng bị tinh thần muốn giết
người nuốt thịt của Trùng Trùng dọa tới khí thế cũng yếu đi, nhỏ giọng
nói: “Một vạn kim nguyên bảo.”

 
 “Một vạn?!” Trùng Trùng nhảy dựng lên, “Bắc Sơn Vương nghèo đến điên
rồi, hay là gặp vấn đề tài chính, vậy mà lại dám nghĩ ra cách tìm thần
tiên để thu thuế? Muội đúng thật phục hắn rồi, nghĩ được làm được, vơ
vét tiền đến mức độ này! Á, sư phụ, buông con ra!”


 
 Nàng nỗ lực chạy mấy bước, nhưng phát hiện mình đang chạy tại chỗ, cúi
đầu nhìn, một luồng sáng đỏ bắn ra từ ngón tay Bạch Trầm Hương, quấn lấy eo nàng, làm nàng không dịch chuyển được.

“Con muốn đi đâu?” Bạch Trầm Hương trầm giọng hỏi.

 
 “Con đi tìm tên quan thuế đó, nộp tiền thuế mà. Có phải là hắn theo đến đây không, còn đợi bên bờ Biển Chết, phải không?” Trùng Trùng trừng to
mắt đối diện với đôi mắt phượng trắng đen rõ ràng kia, nổi giận đùng
đùng nói.

Ngoan như vậy? Tình huống không đúng lắm, vẫn là phải hỏi rõ ràng.

“Nộp thế nào?”

 
 “Đánh hắn một trận, tặng thêm một vạn quả đấm, để hắn lăn lê trên đất,
vậy thì trên người sẽ đủ kim nguyên bảo đi gặp Bắc Sơn Vương rồi. Bà nó, lão tử không tin Bắc Sơn Vương lại dám cho lính đánh sang đây!”

 
 “Liệt đồ, không được làm loạn!” Trên trán Bạch Trầm Hương chảy ra một
giọt mồ hôi to, thầm nghĩ may mà kéo nàng lại, không thì chắc chắn nàng
sẽ chạy đi gây chuyện.

 
 “Sư phụ người ngốc quá đi, làm thần tiên mà làm như người đây, quả thật là nhục cho Tiên đạo.” Trùng Trùng đã tức thì cái gì cũng nói được,
“Hắn bịa cái lý do để thu thuế, người ngay cả phản kháng cũng không có?
Quả nhiên là quân tử bụng đói, nhìn lưu manh ăn cũng thấy ngon! Tiền,
lão tử không để tâm, nhưng con thà ném vào Biển Chết, cũng không để cho
bọn cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng này tham đi mất!”

 
 Tiếng lạch cạch lạch cạch vang lên từ bên bàn, Bạch Trầm Hương tức tới
rung người, tuy đã cực lực kiềm chế, nhưng những ly trà và các đĩa điểm
tâm trên bàn vẫn khẽ chấn động.


 
 Ông ta không hề sợ Bắc Sơn Vương của Nhân đạo, nhưng bây giờ đang là
lúc lắm chuyện xảy ra, có tin báo rằng, ba đạo Ma, Yêu, Quỷ bắt đầu rục
rịch, tránh voi chẳng xấu mặt nào, tiền tài chẳng qua chỉ là vật ngoài
thân, có cái gì quan trọng?

 
 Nếu vì thế mà tranh chấp với Nhân đạo, không những không đáng, mà còn
không tránh khỏi có thành phần nhỏ thừa cơ gây sóng gió, mà ông ta nhẫn
nhịn một phút, chỉ để giữ hòa bình cho vạn dân.

 
 Hơn nữa quy tắc định ra sau đại chiến lục đạo vẫn còn, ông ta làm việc
ngay thẳng, không muốn làm trái. Có dư dả thời gian, chẳng bằng cùng bàn bạc với hai môn phái lớn còn lại của Tiên đạo xem làm thế nào để tăng
cường liên minh, ổn định thế cục của mười châu ba đảo còn hơn.

“Sư muội, chẳng qua chỉ là chút tiền ít ỏi ――”

 
 Yến Tiểu Ất ép mình đã làm người hòa giải thì phải làm đến cùng, biết
bản thân không thể không gánh trách nhiệm này, không thì sư phụ có khả
năng sẽ đi vào và nằm ra mất. Không ai dám mạo phạm đến uy nghiêm của sư phụ, mà thất sư muội lại nói người làm nhục Tiên đạo, điều này, thật
là, quả thật có chút quá đáng.

 
 “Chút ít ỏi? Một vạn kim nguyên bảo đó, lợi nhuận hai năm của quán ăn
to nhất tốt nhất Phụng Lân châu, còn phải là vào thời kì làm ăn tốt nữa. Có số tiền đó, chẳng thà muội cứu tế cho vạn dân còn hơn.” Trùng Trùng
liếc Bạch Trầm Hương một cái, xoa dịu đi cơn tức.

 
 Lỡ tay giết Dương lão đầu đáng chết vô vàn đó đã làm nàng ăn ngủ khó
khăn rồi, nếu mà chọc sư phụ tức chết thật, e rằng nàng sẽ chạy trời
không khỏi nắng mất.

 
 Hơn nữa có lúc ngẫm nghĩ thấy sư phụ đối xử với nàng cũng không tệ, tuy vẫn luôn dữ dằn, trông thấy nàng luôn không hề hòa nhã, nhưng quả thật
ông ta chưa hề tổn hại qua nàng, thỉnh thoảng cũng có chút bao che cho
nàng.

 
 “Sư phụ người nghĩ xem, lòng tham của con người càng chiều càng lớn đó. Chúng ta đưa tiền thuế cho Bắc Sơn Vương dễ như vậy, khó đảm bảo hắn ta sẽ không tìm kế lường gạt trước, người ta hay nói chính trị hà khắc còn tàn bạo hơn cọp mà.”


 
 Nàng nho nhã bật ra một câu, còn đi đến bên cạnh Bạch Trầm Hương, vuốt
ngực làm dịu cơn tức cho ông ta: “Chúng ta là kiếm tiên mà hắn còn thế
này, với bá tánh thì sẽ thế nào? Chúng ta cúi đầu trước thế lực ác thì
không sao, nhưng mà chiều cho chúng trở nên to gan, vậy thì bá tánh sẽ
khổ không thể tả, đây chính là cái gọi là yêu dân mà Tiên đạo chúng ta
vẫn hay nhắc đến sao? Sư huynh, phải không?”

 
 Nếu nàng nói nàng tiếc tiền, không chịu nộp thuế thì còn cãi được, bây
giờ nàng trưng ra cái lẽ phải nghĩa lớn, lại nói hành vi của Bắc Sơn
Vương quả thật không phân lẽ phải, dọa cho Yến Tiểu Ất ngẩn ra, bất giác gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

 
 Với kiếm tiên mà nói thì tiền tài là vật ngoài thân, nhưng với Trùng
Trùng cái loại người đạo tâm không thành, mỗi ngày chỉ cưa trai đẹp ăn
no chờ chết thì tiền là thứ vô cùng quan trọng.

 
 Nếu luật pháp của mười châu ba đảo là như thế, chắc chắn nàng sẽ tuân
thủ, nhưng mà loại chuyện không công bằng thế này, nàng sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Sư huynh, người đó còn nói cái gì?”

 
 Ừm, tuy tuổi tác sư phụ không còn nhỏ, nhưng gương mặt vẫn mang vẻ
trung niên, nhưng không hổ là kiếm tiên, cơ ngực sờ vào vẫn rất rắn rỏi, ngoại hình cũng không tồi, chỉ kém Hoa Tứ Hải của nàng chút xíu.

 
 Sau này có thời gian phải tìm một sư nương bầu bạn với ông ta, vậy thì
ông ta sẽ không cần ngày ngày cũng nghiêm túc như vậy nữa.

 
 Nam nhân ấy à, nếu mà trong một thời gian dài không có nữ nhân thì
chung quy vẫn có chút biến thái. Cái gì mà tình kiếp, cái gì mà phi
tiên, nàng đều mặc kệ. Làm một bán tiên sinh mạng kéo dài này, có thể
muốn gì được nấy cũng rất vui mà.

Ừm, được, bước tiếp theo phải tìm một sư nương trước!

 
 Bạch Trầm Hương chỉ toàn nghĩ đến chuyện lớn thiên hạ, nào có ngờ liệt
đồ này của ông ta đang có ý định tìm một nữ nhân về điều chỉnh âm dương, lấy nhu chế cương chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận