Như một đôi tình nhân
yêu nhau nồng cháy, Trùng Trùng nắm tay Hoa Tứ Hải đi dạo Bắc Sơn Vương
cung dưới ánh chiều tà. Kết quả phát hiện nơi này đẹp hệt như chốn bồng
lai, khiến con người ta lưu luyến không nỡ về. Mà ở ngay trung tâm của
chốn bồng lai có một hồ nước nhân tạo ảo mộng, trong hồ có một tòa tháp
bảo tàng, xung quanh canh phòng nghiêm ngặt, hai vị khách quý không thể
vào đi vào trong “tham quan” được, chỉ đành đi dạo quanh hồ.
”Chàng nói xem trong hồ có cá ăn thịt người không?” Trùng Trùng giả vờ nhỏ giọng trò chuyện, mượn cớ tựa vào Hoa Tứ Hải.
Hoa Tứ Hải chưa từng nghe nói cá ăn thịt người là cá gì, nhưng hiểu
theo nghĩa mặt chữ thì có lẽ là loài cá khá là hung dữ, hắn lắc đầu:
“Trong hơi nước không tồn tại hơi thở hung ác, đây chỉ là một hồ nước
bình thường, nhưng trong hồ có bẫy hay không thì không biết.”
Trùng Trùng gật đầu như đang suy ngẫm, nàng cảm thấy có khả năng Thủy
Thư được cất bên trong tòa tháp bảo tàng này, bởi vì cả Vương cung không có chỗ nào đáng nghi cả.
”Ta mệt rồi, nghỉ một chút đi.” Nàng
nói mà không kiểm soát âm thanh, thuận đà ngồi xuống thành một giếng
nước, bởi do cứ mãi nhìn đăm đăm vào tòa tháp đối diện hồ nên suýt nữa
đã ngã xuống giếng, may nhờ có Hoa Tứ Hải kéo nàng lại.
Hắn
biết Trùng Trùng muốn quan sát tình hình nên đã phối hợp đứng bên cạnh
nàng, chắn lại khu rừng rậm ở phía sau, cũng chắn cả ánh mắt đang giám
sát hai người. Nhưng hắn không cảm thấy tòa tháp bảo tàng này có thể
giấu được thứ gì, Bắc Sơn Thuần là một kẻ rất kỹ càng tỉ mỉ, những thứ
tốt, quý báu chắc chắn sẽ không được đặt ở nơi dễ bị chú ý như chỗ này,
chuyện giấu đầu hở đuôi thế này chẳng qua chỉ để dọa nạt người khác
thôi, e rằng bản thân Bắc Sơn Thuần cũng hiểu điều này.
Bảo bối bí mật của phái Thiên Môn ở đây sao? Vì sao lại lưu lạc vào trong Bắc
Sơn Vương cung? Trùng Trùng làm như vậy là nghe lệnh sư phụ hay đơn giản chỉ là lòng tham trong phút chốc? Tiên đạo và Nhân đạo là liên minh,
nếu thật sự là món đồ quan trọng, vậy thì nói một tiếng là được rồi, có
cần phải lén lút như vậy không?
Có rất nhiều nghi vấn, nhưng hình như Trùng Trùng rất vui nên hắn không nỡ làm phật ý nàng.
Hắn không hề biết rằng Trùng Trùng vui không phải vì tháp bảo tàng gì
cả, mà là vì có thể được tay trong tay đi dạo với hắn. Còn về việc đi
đến đâu, thiên đường hay địa ngục thì hoàn toàn không nằm trong phạm vi
suy nghĩ của nàng.
”Chiếc giếng này kỳ lạ quá.” Trùng Trùng ngẩng đầu nhìn Hoa Tứ Hải.
”Thế nào?” Hắn nói cho có lệ, được ở chung với Trùng Trùng dưới bầu trời sao, hắn cảm thấy trái tim rất bình lặng.
”Không biết vì sao nữa, cứ cảm thấy giếng không nên ở đây, kỳ lạ thật,
hình như bên dưới có người.” Nàng nói rồi đứng lên, rướn người nhìn
xuống giếng.
Thành giếng trơn ướt, bên trên mọc đầy rêu xanh, chứng tỏ rất ít khi có người đến đây.
Trùng Trùng cẩn thận nhìn giếng nước sâu thẳm rồi bất ngờ rùng mình một cái, nàng nhớ tới rất nhiều cung nữ chết trong Vương cung hoặc bị sát
hại đều vứt hết xuống giếng. Cảm giác dưới giếng có người, còn đang rình rập nàng không phải là bởi vì có —— ma nước chứ?
Nghĩ tới đây, nàng sợ tới lùi về sau một bước, va phải lồng ngực Hoa Tứ Hải.
Hoa Tứ Hải cảm nhận được cảm xúc nàng đang thay đổi, một tay ôm bả vai
nàng, cũng hơi vươn người nhìn vào trong giếng. Hơi nước ập vào mặt như
thấm ướt gò má, khiến huyệt Thái Dương của hắn giật lên, quả thật hơi kỳ lạ.
”Không có gì, đừng sợ. Nhưng đã khuya rồi, chúng ta về nhé?” Hắn nhíu chặt mày.
Dù sao Vương cung này cũng là địa bàn của Bắc Sơn Thuần, có rất nhiều
bí mật. Bản thân hắn không sợ, nhưng có Trùng Trùng đi theo nên hắn
không thể không cẩn thận.
Trùng Trùng thấy hơi sởn tóc gáy nên
lần này nàng không tranh cãi mà ngoan ngoan đi về với Hoa Tứ Hải, nghĩ
mai đến xem lại xem sao. Mặc dù món đồ này không được ướt nước, nhưng
trước nay nàng vẫn luôn nhạy cảm, có lẽ bên trong giếng có manh mối gì
cũng không chừng.
Hai người đi về tới chỗ ở, trò chuyện thêm
một chốc rồi tự ai nấy đi ngủ. Vì có Hoa Tứ Hải ở bên cạnh nên cảm giác
sợ hãi của Trùng Trùng không kéo dài quá lâu, hơn nữa còn thấy rất thỏa
mãn, vì vậy rất nhanh sau đó nàng đã đi đánh cờ với Chu Công.
Mặc dù hai người ở chung trong một phòng, nhưng vì lúc nào cũng đề phòng Bắc Sơn Thuần nên họ không có hành động gì vượt rào, thường hay ôm ấp
thì nhiều, nhưng hôn hít rất ít để tránh củi khô bén lửa, một khi không
kiểm soát được thì Bắc Sơn Thuần sẽ có cơ hội ra tay ám hại.
Nhưng Hoa Tứ Hải lại trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu cứ mãi
quanh quẩn một âm thanh kỳ lạ, vừa giống tiếng nước lại vừa giống tiếng
gió xào xạc thổi qua lá cây. âm thanh ấy quấy nhiễu trái tim hắn, mãi
đến gần sáng mới bước vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Trước nay hắn chưa hề thế này, lúc ngủ thì luôn rất sâu, bước vào trong bóng tối
như đã chết rồi vậy, nhưng chỉ cần nguy hiểm ập tới dù chỉ là chút ít
thôi, hắn sẽ lập tức dậy ngay, lập tức tỉnh táo đến mức có thể đại chiến mọi lúc mọi nơi, hoàn toàn không hề có tình huống mê man như thế này.
Nhưng hôm nay, hắn lại gặp phải trạng thái này một cách kỳ lạ, mặc dù
biết nhưng lại không thể thay đổi.
Hắn nhìn thấy một vườn hoa
khổng lồ, nhưng nó vô cùng hoang tàn, có vài người hoặc chết hoặc bị
thương ngồi tại đó, nhưng mặt mũi lại mờ ảo không thấy rõ.
”Chạy mau! Chạy mau! Cẩn muốn hại chàng! Hắn muốn chàng đi làm chuyện ấy!” Một nữ nhân hét lên với hắn.
Ai? Người đó là ai? Trái tim hắn chợt co thắt lại, cứ như có một cái
dằm đang trở ra ngoài từ bên trong trái tim hắn vậy, đau đến mức mồ hôi
lạnh chảy đầm đìa nhưng lại không thể làm gì được. Hắn muốn gọi Trùng
Trùng vì cảm thấy nàng có thể khiến hắn thoải mái hơn một chút, nhưng
hắn hoàn toàn không cất tiếng được.
Cẩn là ai? Nữ nhân đó lại
là ai? Vì sao hắn lại thấy phẫn nộ khó hiểu, phải hủy diệt tất cả mọi
thứ trên đời này mới bình ổn được?
Vừa cuống lên thì ảo ảnh
trước mắt bỗng biến mất rồi hiện ra cảnh tượng ven Tứ Hải. nơi đó cực kỳ tĩnh lặng, lặng đến mức có thể nghe thấy được tiếng tim mình đang đập,
hắn nhìn thấy một nụ hoa Thương Tâm khổng lồ đang bay tới từ phía xa.
Sinh trưởng trong dòng nước Tứ Hải, gần như qua rất nhiều năm rồi nở rộ. Bên trong nụ hoa có một quả cầu, sau đó một bé trai bảy, tám tuổi xuất
hiện, ngỡ ngàng nhìn xung quanh.
Đó là hắn.
Tiếp đó,
cảnh vật lại trở nên mơ hồ, hắn cảm nhận được Ma Nguyên trong cơ thể
mình đang rung động mạnh mẽ, cứ như muốn áp chế một thứ gì vậy. Thứ ấy
và Ma Nguyên không dung nạp nhau, nhưng kỳ lạ là lại không bài xích
nhau, chỉ bởi bị đè nén quá lâu nên hắn không phân biệt đó là gì thôi.
Đây là kiếp trước của hắn sao? Vì sao hắn lại xuất hiện trong hoa
Thương Tâm, quả cầu ấy trông như là vật thác sanh vậy, cũng có nghĩa là
chắc chắn kiếp trước hắn chết rất thảm thương, thể xác bị hủy hoại đến
không còn, đành phải để thứ do Ma khí mà bị Ma khí áp chế ấy từ từ ngưng tụ lại.
Trong phút chốc hắn bỗng không muốn thức dậy, bởi vì
có chuyện kiếp trước mà hắn đã quên, những ký ức đã bị mất đi, suy nghĩ
không ngừng giục hắn tấn công Thiên đạo, giết chết Tuyên Vu đế, tất cả
đều sẽ xuất hiện trong giấc mơ kỳ lạ này.
Hắn muốn biết.
Sau khi đã tìm kiếm biết bao năm mà không có được kết quả, sau khi đã
từ bỏ biết bao năm, bỗng chốc hắn lại muốn hiểu rõ mọi chuyện về kiếp
trước của mình. Bởi vì không một ai muốn sống trong mê muội, không một
ai muốn giết chóc vì một lý do không rõ, nhất là khi hắn cảm nhận được
đó là số mạng của hắn.
Nhưng trong cái số mạng này có vị trí cho Trùng Trùng không?