”Mái vòm Thiên Ảnh động rồi! Mái vòm Thiên Ảnh động rồi!” Hoa
Hiển Tử hét lên một cách phấn khích, nhưng lập tức lại ý thức được mình
xúc động quá mức, bèn vội vàng dòm ngó xung quanh, sau khi đã chắc chắn
không có ai phát hiện chuyện vừa xảy ra ở đây mới yên tâm, tiếp tục chăm chú vào Trùng Trùng. Mái vòm Thiên Ảnh vốn là một
mái nhà lơ lửng trên không, được giăng một kết giới vô danh để duy trì
sự ổn định cho mười châu ba đảo. Lúc đầu nó được bảo vệ bên trong một
chiếc giếng, sau khi giếng bị phá thì Bắc Sơn Thuần chẳng màng đến những nơi khác trong Bắc Sơn Vương cung, chỉ cấp tốc xây một đại điện bao bọc mạch máu của thế gian này.
Đại điện là cấm địa
được canh phòng nghiêm ngặt, lính canh tròn trách nhiệm ba lớp trong ba
lớp ngoài, ngay cả một con ruồi cũng đừng mong bay vào đây, nhưng bởi vì đã giao ước sẵn với Bắc Sơn Thuần nên Trùng Trùng có thể tùy ý ra vào,
hơn nữa không ai được giám sát và hạn chế.
Bắc Sơn
Thuần vẫn xem như là tuân thủ lời hứa, hoặc có lẽ là y cũng muốn biết vì sao Trùng Trùng không tiếc mình gả cho y chỉ để đến xem mái vòm Thiên
Ảnh, lại hoặc là y cảm thấy Trùng Trùng chạy không khỏi lòng bàn tay của y nên mới ra vẻ rộng lượng.
Tóm lại ngày nào Trùng Trùng cũng đắm mình trong thuật Thông Tâm của riêng phái Thiên Môn để
thử gọi Vân Thâm dậy, cứ vậy kéo dài liên tiếp gần mười ngày, làm cho
bản thân cũng sắp nội thương rồi, cuối cùng hôm nay cũng có chút động
tĩnh rồi.
Trong mắt của Hoa Hiển Tử thì mái vòm
Thiên Ảnh khẽ lay động, cát đen và đá vụn rơi xuống ánh vàng kim tản ra
trên người Trùng Trùng thì bị bắn sang một bên, lập tức biến thành khói
rồi tan biến.
Lão biết đó là cao thủ của các đạo
khác bị nhốt lại để bù đắp cho lỗ hỗng trên mái vòm, họ cũng từng là
những nhân vật hô phong gọi gió, về sau bị biến thành cát đá đắp trời,
nhưng trong số họ có người tự nguyện, có người bị Tuyên Vu Cẩn thi pháp
ép vào. Nhưng bất kể làm thế nào để lên được đó thì lúc này đều đã biến
thành một làn khói đen, chứng tỏ họ đã tuân đạo, không còn quay lại được nữa.
Lẽ nào nỗi đau bị nhốt trên mái vòm dữ dội
vậy sao? Lẽ nào những người ấy đều đã chết rồi, chỉ có người có đạo pháp cao thâm mới giữ lại được một hơi thở sao? Vậy thì La Sát Nữ phải chịu
nỗi đau lớn nhất có còn sống không?
Hoa Hiển Tử
căng thẳng nên suy nghĩ lung tung, hoàn toàn không phát hiện có một
người đang từ từ đến gần đại điện, kiêm trông thấy toàn bộ tình hình.
Mà trong mắt Trùng Trùng thì cảnh vật nàng trông thấy lại là chỗ khác.
Thể xác nàng không động đậy, nhưng lại cảm nhận được hồn đang rời cơ thể,
đi vào một con đường ống ngầm. Trong nháy mắt nàng thấy hơi sợ, tưởng
mình hao hết công lực mà chết vì kiệt sức rồi, bởi vì lúc còn ở thời
hiện đại, nàng đã từng được nghe báo cáo về chết lâm sàng[*], nghe nói thường hay có cảm giác đường hầm như vậy.
[*] Chết lâm sàng (near-death experience), hay còn gọi là trải nghiệm cận
tử, trải nghiệm cận kề cái chết, khi rơi vào trạng thái này, con người
thường cảm thấy lơ lửng, hoặc thấy mình đang đi trong một đường hầm, đi
theo một ánh sáng kỳ lạ, dạo bước trên chín tầng mây hay một số sự kết
hợp của tất cả các hiện tượng đó.
Tốt xấu gì
nàng cũng được xem là người có pháp lực, chắc sẽ không lập tức mất đi
kiểm soát, mất đi lựa chọn rồi luân hồi như người thường mà sẽ đi vào
Quỷ Đạo chứ? Và Quỷ Đạo đã sát nhập với Ma đạo, vậy thì cuối cùng nàng
sẽ là thủ hạ của Hoa Tứ Hải sao? Chung một phái với hắn, giữa hai người
chắc sẽ không còn chướng ngại nữa chăng?
Bởi vì hồn thể rất nhẹ nên nàng lơ lửng trên không một lúc lâu, không biết phải đi đâu, nhưng ánh sáng vàng kim dịu nhẹ ấy lưu động tựa dòng chảy như thể
đang dẫn dắt nàng đi về phía trước vậy.
Hết cách,
nếu chỉ có một con đường, vậy thì nàng chỉ đành làm theo trái tim, cũng
không suy nghĩ gì mà từ từ đi đến nơi sâu nhất của đường hầm.
”Ngươi là ai?” Giọng một nam nhân bất chợt vang lên.
”Còn ngươi là ai?” Trùng Trùng giật mình, nàng còn tưởng rằng là ma quỷ,
song lại lập tức nhớ tới có thể mình cũng là ma rồi, còn sợ gì nữa chứ,
bèn dứt khoát hỏi ngược lại.
”Vì sao ngươi biết tâm pháp của bổn môn, còn dùng thần khí của sư phụ ta dẫn đường?” Người đó
cất giọng nói nghiêm khắc, “Tiểu nữ tử, rốt cuộc ngươi là ai? Là cao thủ của đạo nào? Là thủ hạ mà Minh Vương Tín Đô Ly Nan cử tới báo thù sao?”
”Vân Thâm ―― à ―― sư tổ!” Trùng Trùng mừng rỡ thét lên.
Nghe giọng nói thì đây là một nam nhân tuổi trung niên, hơn nữa tiếng phát
ra cực kỳ yếu ớt như không ăn cơm suốt mấy trăm năm vậy, từ giọng điệu
có thể đoán ra ông ấy là người của phái Thiên Môn, vậy thì chắc chắn
người này là Vân Thâm, người mà nàng vẫn luôn muốn kết nối tâm hồn rồi.
”Rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại gọi ta là sư tổ? Còn biết tên húy của ta?”
Ông ấy hỏi liên tiếp ba câu, trong đó chất chứa chút ngạc nhiên.
Trùng Trùng ngẩng đầu nhìn xung quanh, ngoại trừ ánh sáng vàng kim đang lưu
động thì chẳng còn gì khác, lúc này mới ý thức được là lúc nàng sử dụng
tâm pháp, luồng thần khí màu vàng kim mà tổ sư Quỷ Cốc Tử trao nàng đã
dựng lên một chiếc cầu nối liền nàng và Vân Thâm đã ngủ sâu gần ba trăm
năm.
”Sư phụ ta tên là Bạch Trầm Hương, ta là thất
đệ tử Diêu Trùng Trùng của ông ấy, đạo hiệu Mã Nghị.” Trùng Trùng khai
báo gia môn.
Vân Thâm không nói gì, rõ ràng là
không quá tin vào lời nàng, Trùng Trùng dứt khoát nói toạc ra cảnh vật
trên núi Vân Mộng và vài đặc tính quái gở chỉ Bạch Trầm Hương mới có,
lại đọc thuộc làu làu tâm pháp phái Thiên Môn, lúc này Vân Thâm mới tin.
Chuyện khác có tin hay không cứ chờ đấy, chỉ riêng chuyện bản tính quái gở lúc ăn cơm của Bạch Trầm Hương, cứ thích cho cơm vào khay, ấn phẳng rồi
dùng đũa tre chia làm bốn phần đều đặn, sau đó ăn hết từng phần một thì
chỉ có người thân mới biết được.
”Mã Nghị, Trầm
Hương ―― ý ta là sư phụ con thế nào rồi? Bây giờ phái Thiên Môn đứng thứ mấy trong Tiên đạo?” Vân Thâm hỏi rất vui mừng.
Tốt quá, không bị mất trí nhớ, chứng tỏ có thể hỏi cách trồng lại cây ngọc
rồi? Trùng Trùng mừng rỡ, nhưng ngại hỏi thẳng, định sẽ làm thỏa mãn yêu cầu của Vân Thâm trước rồi mới tiện làm việc chính. Vì dù sao người này cũng bị nhốt hai trăm bảy mươi sáu năm rồi, nghĩ thấy cũng rất đáng
thương.
La Sát Nữ đắp lên mái vòm Thiên Ảnh với tấm lòng hi sinh vì tình yêu, còn Vân Thâm thì tự nguyện đắp trời với tấm
lòng vì dân, hai người vì tình vì nghĩa, đều là người cực lương thiện,
Trùng Trùng rất khâm phục họ.
”Nhắc tới sư phụ ta
thì thật là giỏi rồi, anh minh lại oai phong, tuấn tú lại phóng khoáng,
nổi danh không ai sánh bằng. Dưới sự lãnh đạo của người, phái Thiên Môn
chúng ta vẫn đứng đầu Tiên đạo, hơn nữa bát kiếm đã tề đủ rồi. Hê hê,
thật ngại quá, Mã Nghị đây chính là thất đệ tử trong bát kiếm.” Nàng
ngồi xếp bằng dưới đất mà không hề tôn trọng lễ nghi quy tắc gì cả, vì
muốn Vân Thâm vui mà chỉ toàn nói những điều tốt thôi.
Quả nhiên Vân Thâm nghe mà an lòng, rất lâu sau mới nhớ phải hỏi tiểu đồ tôn đáng yêu hoạt bát này đến đây làm gì.
Vì vậy Trùng Trùng lại nói ra tình hình nguy cấp hiện nay của mười châu ba đảo, bao gồm việc Bạch Trầm Hương cử nàng mai phục trong Bắc Sơn Vương
cung, chính là vì để nghe ngóng chuyện trồng lại cây ngọc từ ông ấy.
”Người không có quên cách trồng lại cây ngọc chứ? Còn nữa ―― La Sát Nữ, có còn sống không?” Nàng hỏi.
”Năm xưa sư phụ ta, cũng chính là tổ sư lập phái Quỷ Cốc Tử có nói với ta
cách trồng lại cây ngọc, sao ta có thể quên được? Ta đã khắc sâu trong
tim rồi.” Vân Thâm nói, trong giọng nói chan chứa nỗi sầu, “La Sát Nữ
vẫn còn sống, nhưng nàng đã say giấc từ rất lâu rồi, tuy chúng ta cùng
là đá đắp trời, nhưng nàng chưa từng nói chuyện với ta, cũng chưa từng
nghe ta bày tỏ lời xin lỗi.” Ông ấy thở dài.
Những
lời nói này khiến Trùng Trùng vừa mừng vừa lo, mừng là vì cuối cùng cũng có thể trồng lại cây ngọc rồi, nếu nàng thành công, lại tìm được mảnh
đất Lạc Lối thì ánh rạng đông của mười châu ba đảo sắp tới rồi.
Lo là La Sát Nữ vẫn còn sống, một khi mái vòm Thiên Ảnh biến mất thì mỹ nữ có tình có nghĩa này sẽ quay trở về.
Còn nàng phải làm sao?