”Vậy ngươi đã nghe thấy bọn ta nói chuyện rồi? Cũng biết bọn ta muốn làm gì rồi?” Hoa Hiển Tử chen lời, “Thì ra ngươi chính là tên hồ
ly Tây Bối chết dẫm mà Trùng Trùng hay nói, cũng là tiểu Bắc Sơn Ý năm
xưa, lão tử còn từng bảo vệ ngươi đấy. Không ngờ ngươi cũng lớn rồi, còn trông rất được nữa.” Lão bay qua nháy mắt với Tây Bối, “Sao nào, nếu
ngươi muốn bảo vệ “sát cánh” bên Trùng nha đầu thì lão già đây rất ủng
hộ.” ”Ta rất muốn bảo vệ “sát cánh” bên nàng mãi mãi.” Tây Bối bá vai Trùng Trùng, nói nửa đùa nửa thật.
Thấy đôi mắt hắn lấp lánh ánh nước, ẩn chứa nỗi buồn nói không nên lời,
Trùng Trùng đỏ mặt, khẽ đẩy hắn ra rồi nói, “Đừng đùa nữa, đang phiền
đây.”
”Muốn chạy khỏi Bắc Sơn Vương cung đến Yêu
giới tìm tiểu Yêu Vương của nàng không?” Tây Bối khẽ nghiêng đầu, thứ
tình cảm kỳ lạ trong mắt nhạt đi, nhưng trông nó dường như càng sâu lắng càng xa xăm hơn.
”Ta muốn tìm Dương Bá Lý lấy lại
vạc bảo, đương nhiên cũng phải cứu Cửu Mạng.” Trùng Trùng nói một cách
nghiêm túc, “Ngươi có cách sao? Đúng rồi, làm sao ngươi vào đây được?”
”Đừng quên đây là nhà của ta đấy.” Tây Bối quay lại nhìn xung quanh rồi thở
dài, “Hơn nữa từ lúc nàng gả vào nhà Bắc Sơn bọn ta thì ta đã luôn theo
dõi nàng rồi, đã biết nàng muốn làm gì từ lâu lắm rồi, cũng đã sắp xếp
đâu vào đó cả rồi.”
Hả? Từ ngày nàng gả qua đây thì Tây Bối đã ẩn mình trong Bắc Sơn Vương cung rồi sao? Vì sao sư tổ gấp
đôi và cả A Đẩu cũng không cảm nhận được?
Vậy là
hắn đã trông thấy nàng khóc vì nhớ nhung rồi? Vậy là tấm lòng nàng bị
phơi bày hết trước mặt hắn rồi? Có lẽ hắn đang giả vờ không biết chỉ vì
tránh để nàng ngượng ngập thôi.
”Sắp xếp cái gì, nói nghe xem?” Hoa Hiển Tử lại chen lời.
Tây Bối khẽ cười nhưng không nói gì, chỉ đi ba vòng quanh Hoa Hiển Tử với
ánh mắt sáng rực làm Hoa Hiển Tử sinh ra dự cảm chẳng lành, bất giác co
rúm lại né ra xa.
Lão đã lớn tuổi lắm rồi, đừng để bị một tên tiểu tử trêu chứ?
”Trùng Trùng, nàng có nắm chắc là khiến lão tiền bối Hoa Hiển Tử nghe theo lời dặn của nàng không?” Mắt hắn nhìn Hoa Hiển Tử nhưng miệng lại hỏi Trùng Trùng.
”Yên tâm đi, sư tổ gấp đôi ẩn mình trong
Kim Vĩ Vũ của ta, vì tránh bị Bắc Sơn Thuần phát hiện mà đã tự trói mình lại trong đó. Vì vậy chỉ cần lão không ủng hộ ta thì ta sẽ ném Kim Vĩ
Vũ ra phơi nắng.” Trùng Trùng không biết Tây Bối muốn làm gì, nhưng đoán chắc là muốn uy hiếp Hoa Hiển Tử rồi, nên nàng cực kỳ phối hợp.
”Ngươi sẽ không làm vậy chứ, Trùng nha đầu!” Hoa Hiển Tử vội vã bay qua đây,
“Trước mắt ta là hồn thể, không phơi nắng được đâu.”
”Nếu sư tổ gấp đôi ngoan ngoãn thì tất nhiên ta sẽ không hại ông rồi.” Trùng Trùng vặn Kim Vĩ Vũ trên cổ tay để vòng có phong ấn nằm bên trong cổ
tay, tránh cho Hoa Hiển Tử đột nhiên tấn công, giải trừ phong ấn mà
chính tay ông ta đã tự phong ấy.
”Bọn ta cũng không thể hiếp đáp người già là ông được.” Tây Bối cười hì hì tiếp lời, “Ông
là ân nhân cứu mạng của ta, lại là sư môn bậc trên của Trùng Trùng, bọn
ta không làm những chuyện khinh sư diệt tổ, không có tính người đâu,
chẳng qua chỉ muốn nhờ ông chút chuyện mà thôi.”
”Nhờ chuyện gì? E là không phải một chút đâu!” Hoa Hiển Tử nhìn Tây Bối bằng ánh mắt cảnh giác.
”Thật sự chỉ là chút chuyện thôi, chính là tạm thời làm thế thân của Trùng
Trùng.” Tây Bối nói nghiêm túc, “Trùng Trùng muốn đi Yêu giới, ta có thể đưa nàng ra bằng con đường bí mật, đó cũng chính là nơi ta đi vào và ẩn mình, người khác không tìm thấy. Vì vậy nàng đi mà không cần phải có sự đồng ý của Bắc Sơn Thuần, vấn đề là ngày nào Bắc Sơn Thuần cũng phải vờ đằm thắm đi đến ở trong phòng dành cho khách ở Phượng Nghi Hiên, không
tránh khỏi phải gặp mặt Vương phi một lần, lúc này bọn ta cần một người
giả trang, nếu không thì chưa ra khỏi năm dặm thì hắn đã đuổi tới nơi
rồi, vậy chẳng phải là sát phong cảnh lắm hay sao?”
”Ý hay, nhưng ai giả trang ―― lẽ nào là ta?” Hoa Hiển Tử nghĩ theo ý của Tây Bối, sau đó hét lên nghe rất thảm thiết.
”Người đáng tin chỉ có ông thôi, hơn nữa người đủ pháp lực cũng có ông thôi.”
Tây Bối nói một cách trịnh trọng, nhưng nghe thế nào cũng giống đang
nhịn cười, giống đang miệng thì khen nhưng lại hàm ý muốn hại ông ta.
Hoa Hiển Tử bay về sau mấy bước, cứ cảm thấy ý kiến này không ổn, bèn
khó xử, “Ta là một lão già xấu xí, Bắc Sơn Thuần lấy về một người đẹp
như hoa, bảo ta làm sao giả được? Cho dù ta biến ra được thì làm sao che được mắt Bắc Sơn Thuần. Lỡ như Bắc Sơn Thuần muốn sờ tay, kết quả nắm
vào chỉ có đôi tay còi xương khô quắt thì chẳng phải là ta có giấu cũng
giấu không nỗi rồi sao?”
Hình như Tây Bối biết
trước Hoa Hiển Tử sẽ từ chối vậy, bèn cười như đã dự đoán trước, “Chuyện này xin tiền bối hãy yên tâm, ta có tu một môn pháp thuật tên là “Mỹ
Nhân Cành Hoa”, vốn định trong lúc uống rượu ngắm trăng sẽ biến cành hoa thành một người đẹp, nàng biết ca hát đàn múa, cho dù là người thật
cũng không quyến rũ bằng cành hoa này. Để che mắt Bắc Sơn Thuần, hôm nay ta sẽ dùng nó biến ra một Trùng Trùng khác, hồn phách của thân già ông
chỉ cần nhập vào trong, đảm bảo nàng không hiện nguyên hình là được
rồi.”
”Bảo ta giả nữ nhân? Không làm không làm!”
Hoa Hiển Tử lắc đầu dữ dội, “Dù gì lão già ta đây cũng là nhân vật có
tiếng trong giang hồ, sao có thể làm loại chuyện này được, bảo ta õng ẹo giả một tiểu cô nương, còn phải liếc mắt đưa tình với Bắc Sơn Thuần,
không làm!”
Trùng Trùng vừa nghe thấy Hoa Hiển Tử
chống đối thì lập tức đổi ngay vẻ mặt nhỏ không xem lớn ra gì, “Ta liếc
mắt đưa tình với Bắc Sơn Thuần khi nào, rõ ràng ông biết lúc không có
người ngoài thì ta và y chẳng nói với nhau lấy một câu mà. Được thôi, ta cố gắng giải quyết mối nguy của thế gian trong hòa bình, vậy mà có chút chuyện mà ông cũng chẳng thèm giúp ――” ”Thật ra
thì không cần tranh cãi.” Tây Bối nói một cách hòa nhã, trên mặt cũng
treo biểu cảm hòa nhã, “Trực tiếp ném Kim Vĩ Vũ vào sân là được, bây giờ đang lúc ban trưa, nắng vừa đúng đấy!”
”Được rồi
được rồi, ta đồng ý là được chứ gì, ta đã biết hai đứa nhỏ các ngươi
chắc chắn sẽ cùng nhau hành hạ ta mà!” Hoa Hiển Tử xin tha còn nhanh hơn hành động của Trùng Trùng, thật ra lão cũng chỉ chống đối cho có mà
thôi, “Nhưng ta nói trước nhé, nếu Bắc Sơn Thuần động tay động chân với
ta thì đừng trách ta để lộ sơ hở.”
Trùng Trùng và
Tây Bối cùng đồng thanh “không trách”, sau đó ba người lại bàn bạc một
phen, Tây Bối đi tìm cành hoa để thi pháp biến thân cho Hoa Hiển Tử, còn Trùng Trùng thì cảm thấy vẫn còn chuyện phải hỏi Vân Thâm, nên cho dù
không khỏe cũng vẫn cố gắng đi vào trạng thái ngồi thiền.
Nàng muốn hỏi làm sao thu vạc bảo về, làm sao tu sửa vạc bảo kiêm làm sao cứu sư thúc và các sư huynh đệ.
Vân Thâm dạy nàng khẩu quyết để thu vạc bảo, nhưng sửa vạc, cứu người thì
cực phức tạp, trong phút chốc Trùng Trùng không học nổi, chỉ đành thỏa
thuận với Vân Thâm là mang vạc bảo về đây, đến lúc ấy bảo Hoa Hiển Tử
học ngay thực hành ngay, phải qua tay cao thủ luyện khí một thời mới sửa cho xong được.
Xong xuôi mọi chuyện thì trời cũng
đã về chiều, Trùng Trùng giả mạo uốn éo đi về Phượng Nghi Hiên, dáng đi
đó của nó làm Trùng Trùng suýt nữa nôn ra, nghĩ tên tuổi lẫy lừng cả đời của mình sắp mất trong tay của vị sư tổ gấp đôi này rồi, nàng tức tới
suýt nhảy cẫng lên, còn Tây Bối thì lại cười mãi không dứt.
”Không biết tiền bối đối phó với A Đẩu thế nào đây.” Hắn cười nói, “Người khác còn giấu được, nhưng A Đẩu biết nhận ra chủ nhân, sao không đưa nó cùng đến Yêu giới?”
”Tuy sư tổ gấp đôi nói muốn mượn cớ bị ốm để ít gặp Bắc Sơn Thuần, nhưng còn có A Đẩu ở bên thì mới không
dễ gì bị nghi ngờ.” Trùng Trùng thở dài, “A Đẩu rất có tính người, nói
rõ ràng với nó thì chắc chắn nó sẽ phối hợp thôi. Nhưng ―― sao ngươi lại cười vui vẻ đến vậy, trêu sư tổ gấp đôi và huynh trưởng của ngươi vui
lắm sao?”
Tây Bối khẽ lắc đầu rồi ngẩng đầu nhìn
lên giai nhân tuyệt sắc không nói không rằng trên mái vòm, “Ta vui là vì cuối cùng cũng được đi một chuyến riêng với nàng rồi, dẫu cho chỉ là
một chặng đường, nhưng với ta thì đã đủ rồi. Trùng Trùng à nàng biết
không, yêu một người là phải đặt ở đây.” Hắn chỉ lên trái tim mình,
“Chính là nơi sâu không thấy đáy, cứ lưu giữ ở đó là được, không cần
phải ở bên nhau.”