Chắc là do cấp bách nên cái cắn này của Trùng
Trùng vừa bắt đầu đã cảm thấy một dòng chảy nóng tanh mặn tràn
đầy trong miệng, mà gần như là đồng thời, một luồng lực không biết
đến từ đâu đẩy nàng bay ra xa. Nàng biết là mình lại phải cưỡi mây
đạp gió nữa rồi, nhưng mà ―― nhưng mà đây là phòng ốc, hướng nàng bay
là ―― đỉnh phòng!
“Bánh
thịt!” Nàng lớn tiếng gọi ra tương lai u ám của mình, nhưng kỳ lạ là
khi còn cách đỉnh phòng nửa thước, nàng cảm thấy một cơn chấn động
nhẹ, mà cảnh vật trước mắt đột nhiên sáng lạng rõ ràng, cả người
nàng xông ra bên ngoài thông qua vết nứt lìa trên đỉnh phòng, bay thẳng
lên trên không. Được, xem như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, nhưng khi đáp
đất thì sao? Vẫn biến thành bánh thịt như cũ?
Thế giới kiếm tiên đương nhiên là bay qua bay lại
rồi, tiếc là người ta bay bằng vũ khí của mình, còn nàng, lần nào
cũng là ngoài ý muốn, hơn nữa còn không thể điều khiển được mình.
Nàng cảm thấy mình đạt đến điểm cao nhất rồi, nhưng vừa mới bắt
đầu rơi xuống thì thấy một luồng sáng xanh nhạt đang xông đến đây,
nhị sư huynh Yến Tiểu Ất đã mượn cớ bỏ chạy ra đây, điều khiển thế
rơi xuống của nàng.
“Đi!”
Nhị sư huynh quát to một tiếng.
Trùng Trùng đứng trên thanh kiếm đã biến thành
mảng băng to, thấy ở phía xa có hai luồng sáng màu nâu đất và trắng
trong đang bay nhanh về một hướng, nàng không biết phân đông tây nam bắc,
chỉ chạy theo nhị sư huynh, thuận tiện sờ sờ cánh tay của nhị sư
huynh, cảm thấy dù không rắn chắc cắn đã như Hoa Tứ Hải, nhưng cũng
xem như là rắn rỏi.
Màn vừa nãy quả là căng thẳng, nhưng cái chơi
chính là nhịp tim đó!
Nàng tâm tình sảng khoái, bởi vì có thể chạy
thoát khỏi tay của tên ma đầu cường đại, cảm giác vô cùng không tệ,
sau cơn đè nén lâu dài là cảm giác trời cao biển rộng, mặc nàng ngao
du. Mà ngay lúc nàng vui mừng không thôi thì hai tên ma đầu đứng trong
phòng khách đang ngửa đầu nhìn trời cao.
“Không
đuổi theo?” Nhị ma đầu hỏi.
“Không
đuổi theo!” Đại ma đầu đáp.
“Nhìn
thấy luồng chân khí hộ thể kia chưa? Tự phát ra đó, mạnh mẽ biết bao,
e là nàng ấy không phải người đơn giản. Bây giờ tuy vẫn chưa biết sử
dụng chân khí, nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ được khai thác ra.” Nhị ma
đầu khẽ than: “Vẫn là nữ nhân vừa xinh đẹp vừa ngốc nghếch là tốt
nhất, như vậy mới thoải mái, nhưng ta vẫn là thích nha đầu kia. Hay
là, ta hy sinh một chút sắc đẹp, làm một mối tình yêu chính ma?”
Đại ma đầu không nói gì, nhìn cổ tay của mình,
thấy trên đó có hai hàng dấu răng sắc nhọn, máu đang nhỏ từng giọt
ra ngoài. Lúc nãy hắn chỉ thấy đau nhói, còn tưởng đệ tử thấp kém
phái Thiên Môn này có pháp thuật đặc biệt gì, nào ngờ nàng lại cắn
hắn, quả nhiên là hành động khác người thường. Thủy Tâm Bàn của hắn
hút máu nàng, nàng lập tức cắn hắn, báo ứng đến mau thật. Mà khi
lực phản kích bản năng trong cơ thể hắn bắn nàng ra xa, nàng không
những không bị thương, mà ngược lại còn nhờ luồng chân khí hộ thể
kỳ lạ đó, thành công chạy thoát khỏi tay hắn.
Đây là ngoài ý muốn hay là ý trời? Ý trời à,
trước nay hắn chưa từng tin vào nó.
“Nói
không chừng nàng ấy là khắc tinh của ngươi, cũng có thể là họa lớn,
bây giờ không giết, chỉ e là sau này sẽ làm khó cho ngươi.” Nhị ma
đầu cười hì hì nói ra những lời mang đầy ý giết chóc.
Đại ma đầu lau đi vết máu trên cổ tay, lạnh lùng
nói: “Mạng ta do ta không do trời. Trời sập xuống đây, làm gì được
ta!”
“Nhưng
thả bọn họ ra, chuyện chúng ta chuẩn bị nhân công sẽ bị lộ. “Biểu
huynh” của Trùng cô nương chắc chắn là đã điều tra kỹ càng rồi. Cũng
trách ta, cứ tưởng bọn họ là người bình thường nên không đề phòng,
bây giờ xem ra lén làm là không được rồi.”
“Vậy
thì làm thẳng.” Đại ma đầu ném lại một câu rồi không nói thêm tiếng
nào nữa, thân người hóa thành một bóng đen, bay đi không ngoảnh đầu
lại.
Nhị ma đầu đứng trong đống gạch ngói vụn, nhìn
cái nơi mà không lâu trước đây còn rực rỡ tựa gấm, mỹ nhân tựa mây,
mà bây giờ lại hỗn độn khắp nơi, trống không ngay cả một bóng ma
cũng không còn, không khỏi lắc đầu cười khổ, đi đến bên chiếc đài
tròn cầm sợi xích lên, chìm vào suy tư.
……………………
Bốn đệ tử phái Thiên Môn bay một mạch hết mấy
trăm dặm, lúc đáp đất thì đã đến một tòa thành khác ―― thành Lâm
Hải, nơi này còn cách Tụ Quật Châu một bờ biển. Nói thẳng ra thì
đây là cảng biển biên giới.
Hành động làm giàu của họ bị thất bại, còn
tặng đi thêm sợi dây treo điện thoại của Trùng Trùng, chỉ đành sống
nơi núi rừng hoang dã, ngủ cỏ rơm, ăn trái cây và khoai đào như trước
đây. Dung Thành Hoa Lạc xem qua lòng bàn tay của Trùng Trùng, cũng
không biết là con gì cắn, vết thương bằng phẳng, không có độc tố, tuy
không thấy xương, nhưng cũng rất sâu rồi, vì thế nên lấy thuốc mỡ tuỳ
thân ra băng bó sơ cho nàng.
Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, bát sư đệ
phụ trách nghe ngóng tình hình cũng quay về, xác định hai tên đại ma
đầu đó không có đuổi theo.
“Bọn
chúng sao lại dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như vậy?” Dung Thành Hoa Lạc
thắc mắc.
“Ma
đạo e là có âm mưu.” Vẫn luôn trầm mặc, Yến Tiểu Ất bỗng lên tiếng,
“Khi thất sư muội trong phòng khách kéo dài thời gian, huynh đã đi hết
cả tòa Nhã Tiên Cư rồi, trong đó không chỉ có ―― các cô nương, mà còn
có rất nhiều người khả nghi. Bọn chúng không giấu đi đạo khí và ma
khí trên người, đoán chắc là người của ma đạo. Hai tên ma đầu chắc
chắn là có chuyện lớn cần làm, nên mới buông tha cho chúng ta.”
“Bọn
ma đạo xuất hiện nhiều tại Phụng Lân Châu vì cái gì?” Dung Thành Hoa
Lạc nói: “Bên này suy cho cùng vẫn là nơi phái Thiên Môn chúng ta
sống, nhiều năm qua, có rất ít người trong ma đạo xuất hiện mà.”
“Cho
nên mới nói bọn chúng có âm mưu.” Bát sư đệ mang một bộ dáng hưng
phấn chỉ sợ thiên hạ không loạn, hận không thể gia nhập trận đại
chiến, “Các sư huynh sư tỷ nghĩ xem, ma đạo tụ hợp tại Phụng Lân Châu
có quan hệ với chuyện bọn chúng chiếm núi Vô Cùng hay không?”
“Huynh
chính là lo chuyện này.” Yến Tiểu Ất cau chặt mày, “Cho đến trước
mắt, lí do ma đạo có hứng thú với núi Vô Cùng vẫn là câu đố chưa
giải, phái Thiên Môn chúng ta tuy đã sớm chuẩn bị, nhưng chuyện này
vẫn là phải mau chóng thông báo cho sư phụ mới được.” Nói rồi nhìn
ba người còn lại.
Trước khi đi sư phụ có dặn, thất sư muội rất có
khả năng là kiếm chủ của Khước Tà Kiếm, cho nên tìm kiếm đá Chân
Hỏa, muội ấy bắt buộc phải có mặt, muốn băng qua Biển Chết quái lạ
khó dò, ngũ sư muội cũng không thể thiếu, bây giờ xem ra chỉ có bát
sư đệ có thể quay về báo tin.
“Bát
sư đệ ――”
“Hả,
kêu đệ đi báo tin hả? Đệ không đi! Hiếm khi đi Tụ Quật Châu, tảng đá
Chân Hỏa đó rất khó tìm, đệ muốn giúp.” Bát sư đệ trốn sau lưng
Trùng Trùng, hình như là làm vậy thì sẽ không bị nhị sư huynh chấm
tên vậy, tính cách đà điểu đó (chưa làm đã sợ) giống hệt như thất
sư tỷ của cậu vậy.
Yến Tiểu Ất trầm giọng nói: “Bát sư đệ, đừng
bướng nữa, đệ phải biết rằng đây là chuyện lớn của sư môn, không
phải đùa. Đệ có biết tin tức này quan trọng ra sao không? Nếu trễ
một bước, sư môn vì đó mà bị tổn thất, đến lúc ấy cho dù đúc lại
được Khước Tà Kiếm thì đã sao? Đệ nói đi, cái nào quan trọng hơn?”
Bát sư đệ dù có vạn cái không muốn đi nữa thì
cũng là người hiểu lý lẽ thấu tình hình, ngập ngừng được chốc lát
rồi mới nói: “Ngũ sư tỷ đi không tốt sao? Sư phụ thích ngũ sư tỷ
nhất mà.”
“Chúng
ta đã cách núi Vân Mộng rất xa, dễ muốn để ngũ sư tỷ một cô gái
yếu ớt đi một mình suốt đường đi xa như vậy sao? Giữa đường gặp phải
bọn ma đạo thì sao?” Yến Tiểu Ất biết vị sư đệ này luôn tử tế
nhiệt tình, tính cách cũng đơn giản, cho nên cố tình nói như vậy,
quả nhiên thấy sắc mặt bát sư đệ thay đổi, lập túc cúi đầu, cứ như
là mình đã làm một ra một sai lầm lớn hại đến ngũ sư tỷ vậy.
“Được
thôi.” Bát sư đệ nhăn mặt, “Nhưng mọi người có thể đợi đệ vài hôm
được không, đệ đi ngày đi đêm, rất nhanh sẽ quay lại.”