Thần Tiên Thú

Hứa thần tiên cứ như vậy mà mang theo tiểu sủng thú của hắn lên đường. Cái cánh nhỏ xíu của tiều Thủy Giao, thật sự bay rất chậm, Hứa Đình đành phải đem nó đặt ở trong tay nải sau lưng. Hứa Đình căn bản muốn mang nó trực tiếp quay trở về trời tìm sư phụ, để xem có biện pháp nào giải trừ sạch sẽ quan hệ chủ tớ của hai đứa không, nhưng hắn còn nợ Kế Mông một giỏ táo, chỉ có thể đi đến thị trấn lân cận phía trước mà mua.

Hứa Đình đi thẳng một mạch đến thị trấn, hi vọng rằng đến vùng sơn dã lân cận đó có thể kiếm được một hai con kỳ thú trong rừng, ai dè bốn bề đầu trống không vắng lặng. Khi đến thị trấn, trời cũng đã tối, mấy người bán táo cũng sớm dọn hàng để trở về nhà mà ngủ, Hứa Đình thuê một gian phòng ở khách điếm, căn dặn chưởng quầy phải chuẩn bị một cái thùng gỗ to, bên trong chứa đầy nước, đặt ở một góc sáng sủa trong phòng.

Kế Mông từ trong tay nải mà chui ra, liền chui vào tấm chăn trên giường lớn, cọ cọ cái đầu bé xíu trên tấm chăn bông mềm mại ấy, hai cái cánh nhỏ cũng vì thế mà khẽ lay động một cách thoải mái.


Hứa Đình túm lấy hai cái cánh bé xíu của nó mà xách lên: “Ngươi, đi vào thùng kia mà ngủ.”

Tiểu Thủy Giao đôi mắt ngấn lệ chớp chớp, lưu luyến mà nhìn thoáng qua chiếc chăn bông mềm mại, yên lặng cúi đầu nói: “Vâng.”

Hứa Đình nhìn thấy nó run run hai cái cánh nhỏ mà lủi thủi bay về phía thùng gỗ, tự cảm thấy bản thân thật giống cái dạng người vô liêm sỉ đi bắt nạt trẻ thơ, nhịn không được nói: “Này, ngươi! Ngươi là Thủy Giao, vẫn là ngủ trong nước thì sẽ tốt hơn.” Bóng dáng cô quạnh kia đang bay về phía thùng gỗ chợt dừng lại một chút, khẽ cúi đầu mà nhỏ giọng nói: “Phải, nhưng mà ta thích chăn bông hơn.”


Hứa thần tiên yên lặng không nói gì. Kế Mông xoay người, nói lí nhí trong miệng: “Thực ra, ta có thể ngủ ở một góc nhỏ trên giường. Ta cam đoan sẽ không chiếm chỗ của ngươi đâu.”

Hứa Đình cảm thấy được bản thân mình bị đôi mắt ngấn lệ kia làm cho tòan thân run rẩy, lông tơ toàn thân cũng theo đó mà dựng cả lên, vô lực dùng tay lau mồ hôi đang thấm trên trán: “Được rồi...... Ngươi...... Lại đây ngủ trên giường đi.”

Một cơ thể tròn vo bay vèo đến trước giường, một đầu chui vào trong chăn bông, hai cái cánh nhỏ ở bên người cũng lay động theo.

Hứa Đình đành cắn răng mà leo lên giường ngủ, cương nghị mà lên tiếng nói: “Chỉ là một góc giường thôi đó, nửa đêm mà bò lung tung thì bản tiên nhân sẽ ném ngươi vào thùng gỗ kia mà ngủ áh.” Tiểu Thủy Giao co rúm bốn cái chân bé xíu lại mà ôm chặt một góc chăn, gật đầu lia lịa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận