Thần Tiên Thú

Hứa Đình cảm thấy được, sự tình tới nước này, thật sự rất là kỳ lạ.

Nhị thái tử cùng Thất thái tử của Đông hải long vương thay phiên nhau đem tứ trảo trùng ôm vào trong lòng, xoa nó đầu nó, nói: “Kế Mông, cùng các ca ca về nhà đi, phụ vương và mẫu hậu đều rất nhớ đệ.”

Tứ trảo trùng —— con Giao Long ngốc kia —— cư nhiên là ấu tử của Đông Hải Long Vương. Chuyện này...... Hứa Đình nghĩ, phải không đó, chẳng lẽ bản thân mình đang gặp phải đại vận?

Tiểu Thủy Giao ở trong lòng Nhị thái tử lắc lắc cái đầu, nhìn Hứa Đình: “Đệ muốn đi cùng với hắn.”

Hứa đình nhất thời cảm nhận được, ánh mắt vốn lạnh buốt như đao của Thất thái tử đang nhìn thẳng vào chính bản thân mình. Hứa Đình ho khan một tiếng, thẳng tấm lung lên. Thất thái tử lạnh lùng nói: “Dám đem long tử của Đông Hải bắt về làm sủng thú, rõ ràng là sỉ nhục long tộc Đông Hải của ta! Bất quá là Bảo Linh Đạo Quân Tọa ( * chỉ chức vụ cao cấp

), cư nhiên lại khinh người quá đáng như vậy! Đệ chớ sợ, để thất ca đưa đệ đến trước mặt Ngọc Đế, thỉnh Ngọc Đế anh minh xét xử.”

Hứa Đình lợn chết không sợ nước sôi bỏng mà đứng đơ ra đó, thầm nghĩ, ngộ thương có thể tùy theo mức độ mà xử phạt nhẹ đi, không biết”Thâu lầm” có thể cũng phạt nhẹ đi chút đỉnh hay không.

Cái đuôi Kế Mộng giật giật, cúi đầu nói: “Đệ, đệ chính là cam tâm tình nguyện đi theo y. Phụ vương nói đệ là kẻ vô dụng, đệ ở trong Hàn đầm đã rất cố gắn nhưng không có tiến bộ gì, cho dù bây giờ quay về long cung đi nữa, cũng không giúp được việc gì. Hắn nguyện ý mang theo đệ, lại cho đệ ăn táo nữa.”

Nhị thái tử thở dài một hồi: “Đệ thật sự muốn như vậy sao?”

Hứa Đình mang theo Kế Mông trở về dưới chân núi Lạc Hà của Bảo Linh Đạo Quân, đầu óc vẫn còn chút choáng váng.


Không nghĩ tới vị Nhị thái tử của Đông Hải Long Vương kia cư nhiên lại thẳn thắn như thế. Chỉ một câu “Đệ thật sự muốn như vậy sao?” sau đó, xoa đầu tiểu Thủy Giao một chút, rồi nhìn Hứa Đình, dường như trong nháy mắt Kế Mông liền bị nhét vào trong tay hắn. Nhị thái tử nói một cách khách khí: “Xá đệ sau này phiền ngươi chiếu cố.” Thất thái tử thì mặt mày hầm hầm: “Hắn nếu có chút gì bất trắc ta tuyệt đối không tha cho ngươi.” Rồi nhẹ nhàng một trận tiên phong thổi đến, thoắt cái đã không thấy bóng dáng hai người họ đâu, chỉ còn lại Hứa Đình há to cái miệng mà ngơ ngơ ngác ngác đứng ở sơn đạo.

Kế Mông vỗ cánh nhìn hắn, vẻ mặt có chút lấy lòng nói: “Ta có thể lại được ăn táo không?”

Hứa Đình nhìn thấy cái bụng tròn vo của nó, bất đắc dĩ nói: “Được.”

Dưới chân núi Lạc Hà, Hứa Đình xách lấy hai cái cánh của Kế Mộng đem nó đến phía trước mặt: “Phía trước là đạo tràng ( * nơi làm pháp thuật) của sư phụ ta. Người này...... cư xử rất là nhiệt tình với kẻ khác, ta đưa ngươi đi gặp người.”

Kế Mông ôm cái hột táo rồi gật gật đầu.

Hứa Đình buông cái cánh nó ra, xoa xoa đỉnh đầu nó: “Ngươi cùng hai vị ca ca kia của ngươi...... Là cùng một vị phụ vương, cùng vị mẫu hậu sinh ra sao?”

Kế Mông gật gật cái đầu.

Hai mắt Hứa Đình lấp lánh: “Nói cách khác, sau này ngươi trưởng thành sẽ trở thành Thanh Long.”

Kế Mông lại gật gật cái đầu.


Sắc mặt Hứa Đình như hoa nở mùa xuân. Hắn nhìn lên phía áng mây lượn lờ trên đỉnh núi Lạc Hà, tựa hồ thấy chính mình cưỡi trên một con Thanh Long, ở tận phía trên trời cao, thuận gió mà đi.

Từ lúc là ấu long đến khi trưởng thành thành Thanh Long, bất quá mất nhiều nhất một hai trăm năm. Một hai trăm năm sau, ở trên thiên đình, có ai so được với thần thú của Hứa Đình tiên ta?

Hứa Đình tâm hoa nộ phóng mà dẫn theo Kế Mông, vào trong chính điện đạo trường của Bảo Linh Đạo Quân.

Sư huynh đệ của Hứa Đình nghe được tin hắn lên núi liền chạy vội vào trong điện, thông báo với Bảo Linh Đạo Quân: “Sư phụ, sư phụ, Hứa Đình đã trở về, thần sắc rất phấn khởi, nghe đâu có mang về một con linh thú kỳ lạ.”

Bảo Linh Đạo Quân đang ở tọa ỷ ngủ gà ngủ gật, vừa nghe tin này tinh thần liền phấn chấn trở lại: “Đâu, đâu? Hứa Đình có thể bắt được kỳ thú? Để bổn tọa đi xem thử!”

Khi Hứa đình bước vào chính điện, Bảo Linh Đạo Quân đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, sư huynh đệ trong điện xếp hàng thẳng tắp, ánh mắt mọi người sáng quắc, đều hướng về phía trên người Hứa Đình.

Hứa đình mặt mày tươi rói, bước chân xuân phong hoan hỉ. Bảo Linh Đạo Quân nói: “Hứa Đình ui, vi sư nghe nói con bắt được một con kỳ thú, có phải hay không mau lấy ra cho vi sư xem đi?”

Hứa Đình nói: “Quả thật trân quý, sư phụ nhìn sẽ biết liền.” Các sư huynh đệ ngóng dài cả cổ, mắt nhìn Hứa Đình vô cùng đắc ý gỡ một cái cũi trúc phía sau lưng xuống.

Một con tứ trảo trùng tròn vo từ trong cũi trúc vẫy cánh chậm chạp bay ra.


Các sư huynh đệ nhất thời không biết nói gì.

Bảo Linh Đạo Quân lại nhíu mày nói: “Ngươi...... Không phải là tiểu Kế Mông của lão Đông Hải Ngao Quảng sao?”

Kế Mông nâng đôi mắt ngập nước lên, long lanh mà nhìn Bảo Linh Đạo Quân. Bảo Linh Đạo Quân cười to: “Hứa Đình, ngươi như thế nào lại đem tiểu thái tử của Đông Hải thâu làm sủng thú? Người của Đông Hải không tìm đến ngươi gây phiền toái sao.”

Hứa đình ho khan một tiếng: “Tìm rồi, nhưng mà sau đó lại không có việc gì......”

Bảo Linh Đạo Quân hòa ái nhìn Kế Mông mà cười nói: “Ngươi ở long cung đã từng gặp qua ta, ngươi đã quên rồi sao? Lại đây, lại đây, để ta ngắm xem nào.”

Kế Mông phẩy phẩy cái cánh nhỏ, chậm chạp bay về phía trước người của Bảo Linh Đạo Quân. Bảo Linh Đạo Quân đem nó đặt ở trên đùi, xoa xoa cái đỉnh đầu của nó.”Ta nhớ rõ lần trước ở Đông Hải long cung gặp ngươi, là hơn hai ngàn năm trước. Sau lại nghe nói ngươi gây họa, bị phụ vương ngươi phạt đến trong một cái Hàn đầm để tự sám hối. Trải qua mấy ngàn năm, ngươi vẫn cứ đáng yêu như vậy ah. Từ nay về sau ngươi cứ ở cùng với Hứa Đình, nơi này có gì không quen, cứ việc nói với ta.”

Hứa đình đứng ở dưới bậc, lại giật cả mình.

Chạng vạng, Kế Mông đi theo Hứa Đình đến nơi ở của hắn. Đồ đệ của Bảo Linh Đạo Quân ở trong đạo trường đều có một cái viện nho nhỏ của riêng mình. Trong tiểu viện của Hứa Đình chỉ có ba gian sương phòng, hành lang gấp khúc rất tinh xảo, còn có một cái ao sen nho nhỏ.

Hứa Đình đẩy một tấm phiến ở cửa phòng ra, Kế Mông vừa thấy tấm đệm mềm mại lộ ra ở mé giường vội rung động chắp cánh mà bay đến đó trước tiên. Hứa đình ngồi ở ghế trên nhìn nó, thần sắc rất là nghiêm nghị.

“Ngươi......” Hứa đình mở miệng, đắn đo ngôn từ, “Ngươi cùng hai vị ca ca mà ta đã gặp kém bao nhiêu tuổi?”


Kế Mông dựa vào đệm chăn mà ngồi xuống, đưa hai cái tay bé xíu lên xòe ngón tay ra, đếm đếm.”Nhị ca lớn hơn ta hai trăm tuổi, Thất ca cùng tuổi với ta, chỉ là huynh ấy chui ra khỏi bụng mẫu thân trước ta một chút thôi. “

Hứa Đình nói: “Thất ca của ngươi đã là một con rồng trưởng thành rồi áh.”

Kế Mông thấp đầu nói: “Đúng vậy. Cho nên phụ vương mới nói ta vô dụng, nói ta không có lớn, chẳng khác gì phế nhân. Rõ ràng là rồng, vậy mà lớn lên lại giống Giao Long, người đem ta đưa đến Hàn đầm, muốn cho ta tu luyện một chút......”

Hứa Đình xoa xoa huyệt thái dương: “Thì ra là thế. Vậy ngươi còn có bao nhiêu năm, mới có thể biến thành...... hình dáng thực sự của con rồng.”

Cái cánh nhỏ của Kế Mông run run lên: “Ta không biết.”

Hứa đình hít một hơi thật dài. Hóa ra là vậy. Vốn tưởng rằng chính mình tìm được một con thần thú tốt nhất rồi, kết quả lại là một con tiểu Thủy Giao vĩnh viễn cũng không lớn nổi.

Hứa đình vô cùng thổn thức, trên mặt có chút thất vọng. Kế Mông nhìn sắc mặt của hắn, mơ hồ đã nhận ra điều gì, vội vàng nói: “Kỳ thật, kỳ thật, ta có thể lớn lên. Thật ra là ta đã từng lớn lên! Rất nhiều rất nhiều năm trước, có mấy người vì đi kiếm một vài tảng đá, đi phong ấn một cái đại môn. Khi đó ta đi theo bọn họ, ta biến thành hình dáng của rồng. Nhưng mà, rốt cuộc, khi có một nữ nhân bị đánh một chưởng rất lợi hại, ta dùng năng lực quá nhiều, lại bị biến trở về như bây giờ.”

Hứa đình ngoáy ngoáy cái lỗ tai, “Ồh, như vậy đám người đi cùng ngươi khi đó đâu rồi.”

Kế Mông lại gục đầu xuống: “Nghe nói bọn họ thật ra cũng từng là thần tiên, bất quá khi đó lại muốn làm người phàm. Về sau, bọn họ đã đi rồi. Ta tự mình trở về trong đầm U Tức. Đám Bạng tinh nói, người phàm thì sống không được lâu. Ta thực hy vọng bọn họ lại đến tìm ta. Nhưng mà không có ai tới hết áh.” Nước mắt giọt ngắn giọt dài bắt đầu rơi lạch cạch lạch cạch xuống tấm trái giường, nhìn những giọt nước mắt cứ tí tách mà rơi xuống như thế Hứa Đình cảm thấy vô cùng đau xót.

Kế Mông khụt khịt nước mũi, Hứa Đình trơ mắt mà nhìn nó nâng một góc chăn lên cọ cọ mặt. Nó khóc thút tha thút thít nghẹn ngào nói: “Đám Bạng tinh nói, ta cuối cùng cũng không thể tìm thấy bọn họ. Đây là kết quả kết giao bằng hữu với người phàm.” Nó nâng mặt lên, đưa hai mí mắt sưng húp nhìn Hứa Đình, “Ngươi là thần tiên, ngươi sẽ không giống bọn họ cuối cùng lại bỏ rơi ta, không cho ta tìm thấy ngươi đúng không.”

Hứa Đình trầm mặc mà nhìn nó một lúc thật lâu, vỗ vỗ đầu nó: “Đi vào trong trong hồ nước rửa mặt rồi ngủ đi, cả ngày hôm nay đi đường lâu như vậy hẳn ngươi đã mệt rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận