1
Sau 15 phút ngất xỉu, Tôn Kiến dần dần tỉnh lại, lại một lần nữa nhìn thấy gương mặt lơ lửng giữa không trung dưới ánh đèn vàng, bèn thầm nghĩ: Chắc là mình vẫn còn đang choáng.
Vì thế mắt trợn ngược lên, đang định nghiêng đầu ngã ra, một ngón tay bỗng chọc lên trán anh, thoáng chốc một luồng hơi lạnh bao phủ khắp người.
“Đừng giả vờ.” Gương mặt kia nói, “Ta không phải là quỷ.”
Không phải mới lạ! Tôn Kiến khịt mũi, đêm hôm khuya khoắt bay từ lư hương đồng ra như sương như khói lại còn nói mình không phải quỷ, ai tin?
Nói đi nói lại cũng đều phải trách u già mê tín nhà anh, vô duyên vô cớ đi mua một cái lư hương rỉ sét loang lổ về, còn nói với anh là ông chủ tiệm đồ cổ bảo, đây là món đồ cổ rất có giá trị. Dừng! Đồ cổ có giá trị mà chỉ bán cho u 30 đồng hời thế à?
Bây giờ, không phải đã xảy ra chuyện rồi sao? Đêm hôm một con quỷ nhảy từ trong lư ra! Anh không bị sợ chết thật đúng là tốt số.
“Ta không phải quỷ.” Gương mặt kia còn nói, “Thật ra ta là tiên nữ.”
Tôn Kiến ngồi xuống, nhìn chằm chằm nó nửa ngày —- Mọi người đều dùng câu “Xinh đẹp như tiên” để miêu tả mỹ nhân, nhưng nếu tất cả tiên nữ đều không khác nhiều so với cái vị trước mặt này lắm, thì mỹ nữ kia nhất định rất đau xót.
Chẳng qua, nếu món đồ chơi này thật sự là tiên mà không phải quỷ, thì tình hình khác rồi. Bởi vì chỉ nghe quỷ hại người, chưa nghe tiên hại người bao giờ.
“Tiên nữ tỷ tỷ…” Chỉ vì đối phương nói nó là thần tiên, giọng nói của Tôn Kiến không khỏi mang theo vài phần nịnh nọt, “Xin hỏi, vì sao cô lại chui vào trong lư hương nhà tôi?”
Nếu anh không đoán sai, bình thường trong tình huống này, thần tiên chắc chắn sẽ nói với phàm nhân rằng đó là do cơ duyên.
Quả nhiên, chỉ nghe tiên nữ kia nói: “Bởi vì ta và ngươi hữu duyên.”
“Đừng bảo cô tới điểm hóa tôi xuất gia tu luyện thành tiên gì gì đó chứ?” Tôn Kiến thoạt tiên nghĩ đến Pháp Hải(*), sau đó bắt đầu cảm thấy da đầu run lên, má ơi, anh cũng không muốn xuất gia, thế giới phồn hoa đẹp đẽ lắm, anh còn chưa chơi đã! “Nói rõ ràng trước, chuyện xuất gia tôi sẽ kiên quyết không làm! Nếu tôi xuất gia, u già của tôi sẽ mất con, bà ở vậy nửa đời người, nếu mất luôn con, chắc chắn sẽ khóc đến chết, bà mà chết cô xem như tạo nghiệt!”
Hơn nữa… Còn có một nguyên nhân anh chưa nói, đó là anh không nỡ rời xa Tiểu Gia nhà hàng xóm nha. Tuy rằng hai mấy năm qua Tiểu Gia lúc nào cũng trừng mắt với anh, không né được thì mắng, nhưng anh trời sinh chính là kẻ đê tiện, càng như vậy anh càng thích cô.
Tiểu Gia ơi Tiểu Gia, không cưới được em trước, anh tuyệt đối không thành tiên!
Tiên nữ mặt không chút thay đổi nói: “Không phải, ta đến để thỏa mãn ba điều ước của ngươi.”
Tôn Kiến nhướng mày, nghi ngờ tai mình nghe nhầm —- ba điều ước? Ba điều ước! Ba điều ước đó.….
Trong những giấc mơ hoang đường nhất, anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, không ngờ anh lại gặp được cây đèn của Aladin phiên bản Trung Quốc! Hallelujah! Tôn Kiến anh thật quá hoành tráng!
“Ngươi có thể ước ba điều với ta, chỉ cần không phạm thiên quy, ta đều có thể làm được cho ngươi.” Tiên nữ còn đang giải thích, Tôn Kiến đã hất đầu một cái, vô cùng kiên định nói: “Tôi muốn gì? Đương nhiên thứ nhất là muốn càng nhiều tiền càng tốt, thứ hai là muốn mỹ nữ yêu thương nhung nhớ…”
Khi nói ra những lời này anh kích động đến mức hai chân run hết cả lên —- Tiền bạc và mỹ nữ, quả thật từ trước đến nay đều là hai thứ mà bất kỳ người đàn ông nào cũng đều tha thiết ước ao.
Tiên nữ ế một tiếng, nói: “Không ngờ ngươi không yêu cầu làm cho Tiểu Gia yêu ngươi.”
Tim Tôn Kiến nhảy lên mấy cái, lúc này bắt đầu tin cô là tiên nữ thật, nếu không làm sao có thể biết bí mật ẩn dấu của anh như vậy?
“Đừng vội, điều ước thứ ba của tôi chính là —” Tôn Kiến mắt miệng cười cong hết lên, “Cho tôi thêm ba điều ước!”
Oa ha ha ha, anh thật là thông minh biết bao!
Ai ngờ tiên nữ lắc lắc đầu: “Không thể, tiên giới không cho phép lợi dụng chiêu trò bất chính.”
Đồ thần tiên cứng nhắc! Tôn Kiến thầm phỉ nhổ, gãi gãi đầu nói: “Nếu vậy, điều ước thử ba tạm để đấy, lúc nào nghĩ ra lại nói với cô.”
Tiên nữ động môi vài cái, muốn nói lại thôi. Tôn Kiến nhướng mày: “Sao? Không được à?”
Tiên nữ kinh ngạc nhìn hắn nửa ngày, lẩm bẩm nói: “Thôi vậy, dù sao đã đợi cả ngàn năm rồi, cũng chẳng ngại mấy chục năm này… Được, ngươi quyết định xong thì gọi ta trong lư hương.” Nói xong lại giống như làn nói nhẹ khẽ bay lùi vào trong lư.
Pháp Hải: Một nhà sư chân tu nổi tiếng, có xuất hiện trong truyền thuyết Thanh Xà Bạch Xà, phép thuật pro lắm *o*~
-----------------------------