Thần tiên tỷ tỷ

 
 
4
 
“Có câu chân thành thì sẽ đạt được, kiên trì, chỉ cần bền bỉ kiên trì, nhất định có thể cưa đổ Tiểu Gia”. Về đến nhà, tiên nữ nói như thế. Không hổ là thần tiên, ngay cả một câu an ủi cũng có thể nói lạnh như băng.
 
 
Tôn Kiến hết thở dài lại thở dài, tiếng sau ủ rũ hơn tiếng trước.
 
Tiên nữ nhìn anh, môi mấp máy vài cái, rồi chắc cũng biết khuyên giải an ủi giờ không hiệu quả, đành tự chui vào trong lư hương.
 
Kế hoạch cưa vợ, tạm thời gián đoạn như vậy.
 
Đám hồ bằng cẩu hữu biết được nỗi khổ não của anh, liền hiến kế: Con gái chính là như thế, anh càng đuổi theo cô ấy, cô ấy lại càng kiêu ngạo, anh đấy, phải lờ cô ấy đi một chút, như gần như xa mới là cảnh giới cưa gái cao nhất.
 

Vì thế, Tôn Kiến dưới sự giật giây của bọn họ, đi Rawaii du lịch.
 
Nhưng mà, khi uống nước, chiếc cốc bỗng rơi xuống, anh nhớ Tiểu Gia.
 
Khi đi dạo, bỗng nhiên bước hụt, anh nhớ Tiểu Gia.
 
Khi ngẩng đầu, cánh én bay qua, anh nhớ Tiểu Gia.
 
Khi ngây ra, bỗng nhiên không thể nói được lời nào, anh nhớ Tiểu Gia.
 
Ở đủ lúc rảnh rỗi trong cuộc sống như mỗi đêm đi ngủ, bỗng nhiên yên lặng, bỗng nhiên trống trải, đau đớn hiện lên rõ ràng.
 
Anh thầm nghĩ, thì ra anh yêu Tiểu Gia đến như vậy. Mười sáu năm, đã in những tình cảm rối rắm của anh thành một loại bản năng, như chân với tay.
 
Vì thế sáng ngày thứ bảy, anh dứt khoát quyết định về nước. Lúc này đây, không hề giở chiêu giở trò, không hề xin giúp đỡ viện trợ, anh muốn nghiêm nghiêm túc túc nói với Tiểu Gia ——— Anh yêu cô, mười sáu năm qua anh tầm thường hèn nhát chẳng hề hy vọng giờ lại ngập tràn chờ mong được yêu cô. Bất kể tình yêu ấy có nhỏ bé và đáng bị cười chê thế nào, bất kể cô có chán ghét tránh anh không kịp như trước hay không, tóm lại, anh muốn chính miệng nói ra ba chữ kia, một tình cảm khắc cốt ghi tâm, vốn đã sớm đóng băng, nhưng lại không thể vứt bỏ.

 
Máy bay tư nhân phành phạch hạ cánh xuống bãi cỏ, Tôn Kiến không thèm rửa mặt thay quần áo chạy ngay tới nhà Tiểu Gia.
 
Thở hổn hển chạy đến nơi, xa xa đã thấy Tiểu Gia cầm túi rác đi ra đang định sang đường đổ rác. Tôn Kiến nhất thời mừng như điên vẫy tay với cô, hô lớn: “Tiểu Gia ———– Tiểu Gia ———–”
 
Tiểu Gia quay đầu nhìn lại, ánh mắt long lanh như chứa đựng mười sáu năm năm tháng lắng đọng, chiếu thẳng vào trong lòng anh.
 
Tiểu Gia…
 
Nhưng đúng lúc này, môt chiếc xe tải bỗng nhiên siêu siêu vẹo vẹo vượt đèn đỏ, Tiểu Gia đứng giữa đường tránh không kịp, bị đâm rầm một cái, bay thẳng ra ngoài ——–
 
Phút chốc đầu óc Tôn Kiên trống rỗng, nỗi vui mừng trong lòng còn chưa kịp tan, ánh mắt lại chợt thu được một hình ảnh bi thảm như vậy, anh hét lớn một tiếng, lao tới ôm lấy Tiểu Gia.
 
Tiểu Gia mặc quần trắng, giống như một đóa bách hợp bị gãy, máu tươi dần nhuộm thành màu đỏ.
 
“Tiểu Gia! Tiểu Gia, đừng chết! Đừng chết! Anh còn chưa nói với em là anh yêu em mà! Anh yêu em, anh đã yêu em mười sáu năm rồi, Tiểu Gia…” Hiện trường tai nạn, người đi đường nhanh chóng xúm lại, thấy người thanh niên hai mắt đỏ au, ôm người con gái bị xe đụng, tiếng khóc đau đớn gào ra khỏi miệng như dã thú, hắn khóc, nước mắt đẫm khuôn mặt.
 
--------------------------------
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận