Chu Lập Thành nói anh có thể tự mình kiếm tiền làm giải phẫu, trong lòng mẹ Chu và mọi người hoàn toàn không tin.
Ở trên đường đi ra cửa thôn chờ xe buýt, mẹ Chu truy hỏi Chu Lập Thành muốn dựa vào cái gì kiếm tiền.
Chu Lập Thành đem kế hoạch định sẽ bán công thức món ăn của mình nói cho mọi người.
Mẹ Chu nghi hoặc: "Quyển thực đơn mà ông nội con để lại cho con không phải bị trộm đi sao? Con biết bên trong viết cái gì?"
Lúc trước, thời điểm ông cụ đem quyển thực đơn giao cho bà, bà giở ra xem mội chút, quyển thực đơn kia bề ngoài và trang giấy bên trong đều cực kì cũ kỹ, kiểu chữ bên trong còn là phồn thể, ở trong mắt mẹ Chu không biết nhiều chữ, có thể đọc hiểu chỉ được vài chữ.
Về sau nó được bà cất đi, cũng không lâu lắm liền bị Trương Thịnh trộm mất.
"Không phải công thức mà ông nội lưu trữ." Chu Lập Thành nói, "mấy ngày mẹ không ở nhà, con tự mình nghĩ ra."
"Chính con?"
Mọi người cực kì kinh ngạc, không phải bọn họ xem thường Chu Lập Thành, mặc dù đồ ăn anh làm ra đúng là so với bọn họ làm ngon hơn một chút, nhưng đó là so với trình độ của người bình thường tốt hơn một chút.
Anh lấy ở đâu ra tự tin lớn như vậy, cảm thấy có thế dựa vào bản thân tùy tiện suy nghĩ một chút công thức món ăn có thể kiếm tiền.
Trong lòng mẹ Chu rất khó chịu, bà cho rằng Chu Lập Thành đây hoàn toàn là bị bức ép đến cùng đường mới có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, bà ổn định cảm xúc, hỏi: "Vậy một món ăn còn chuẩn bị bán bao nhiêu tiền?"
Nét mặt của mẹ Chu và mọi người, rõ rành rành nói cho Chu Lập Thành trong lòng bọn họ đang suy nghĩ cái gì.
Mặc dù Chu Lập Thành cảm thấy lúc này anh nói cho bọn họ, sẽ chỉ làm cho mọi người nhìn mình với ánh mắt kì quái hơn, nhưng mà Chu Lập Thành vẫn nói thật, "Cái tiến thực đơn một cái một ngàn, tự sáng tạo một món hai ngàn."
"...Con chuẩn bị bao nhiêu?"
"Hai mươi món cải tiến, mười món tự sáng chế."
Tất cả mọi người không kìm được hít vào một hơi, thoáng cái chính là bốn vạn nhân dân tệ! Nếu thật là thực đơn rất trân quý, bán nhiều tiền như vậy, bọn họ tự nhiên sẽ cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Nhưng là người ở chỗ này đều rõ ràng Chu Lập Thành cân lượng, anh cho dù có thể sáng tạo ra món ăn mới, trong nhà làm qua nguyên liệu nấu ăn nhiều nhất liên quan đến gà với cá, đồ gia vị đều chẳng có mấy thứ, anh lấy cái gì đi cải tiến thực đơn, sáng tạo thực đơn?
Chu Lập Thành không có tự mình hiểu lấy như thế, quả nhiên là bị thương tay thành bất bình thường, mới dám dở công phu sư tử ngoạm.
Cái này hoàn toàn là tới cửa tìm mắng tìm đánh mà, mẹ Chu bọn họ tự nhiên là không đồng ý.
Chu Quế Ngọc trấn an nói: "Lập Thành, chuyện tiền giải phẫu cháu đừng vội, mẹ cháu cùng bọn dì sẽ nghĩ biện pháp."
"Đúng vậy, Lập Thành." Trần Phi Bằng nói, "Chú cũng quen biết vài người, chờ dì cháu đi kiểm tra xong, chú liền đi vay tiền.
Cháu đừng lo lắng, nhiệm vụ của cháu bây giờ là học bài thật kĩ, chuẩn bị tháng sáu thi đại học."
Chu Lập Thành cười cười, nói: "Mọi người không cần lo lắng.
Mẹ, chú, đợi lát nữa hai người liền đi với con đi, hôm nay mọi người không để con đi, con cũng sẽ tự mình tìm thời gian vụng trộm đi."
Thấy anh cố chấn như vậy, đám người mẹ Chu vừa bực vừa bất đắc dĩ, nhưng như Chu Lập Thành nói vậy, anh một người sống sờ sờ như thế, bọn họ cũng không có khả năng lúc nào cũng nhìn chằm chằm anh được, nếu thật để cho anh vụng trộm đi, đến lúc đó phát sinh việc gì làm sao bây giờ? Nếu anh không đi không được, vậy thì hôm nay đi, có bọn họ ở cạnh nhìn xem cũng yên tâm chút.
Xe buýt đi qua thôn một giờ có một chuyến, mấy người đợi nửa tiếng mới lên được xe.
Trên đường, mẹ Chu một mực cau mày, Chu Lỵ Á luôn nhìn Chu Lập Thành muốn nói lại thôi, đối với việc này, Chu Lập Thành chỉ có thể làm như không nhìn thấy.
Sau mười mấy phút, xe đến thị trấn, bọn họ trước tiên cùng Chu Quế Ngọc đi đến bệnh viện huyện làm kiểm tra, kết quả xác nhận mang thai, đã được hơn hai tháng, thai nhi có chút không ổn định.
Bác sĩ dặn dò một số hạng mục cần chú ý, Trần Phi Bằng nghiêm túc cẩn thận ghi nhớ từng cái.
Lúc này cũng đã hơn mười giờ trưa, Chu Lập Thành tìm một nhà hàng nhỏ, để Chu Lỵ Á đợi cùng Chu Quế Ngọc ở trong này ăn tạm chút gì đó, anh thì dẫn theo mẹ và Trần Phi Bằng hướng một phương hướng khác đi đến.
Mẹ Chu và Trần Phi Bằng nhìn qua, liền biết Chu Lập Thành đã có mục tiêu rõ ràng, sớm xác định rõ người mua thực đơn.
Thị trấn ở cạnh quốc lộ 18, cũng không lớn.
Tại dị giới sinh hoạt đã qua mấy trăm năm, Chu Lập Thành đối với bố cục ở thị trấn đã mơ mơ hồ hồ, may mà anh đã từng học ba năm cấp ba trên thị trấn, địa phương khác không nhớ được nhưng đối với xung quanh trường học kí ức vẫn còn chút ấn tượng rõ ràng, mà chủ tiệm mà anh cần tìm, vừa vặn ở phụ cận trường cấp ba.
Trường học ở gần nội thành, cửa hàng cũng ở bên đó.
Mẹ Chu cùng Trần Phi Bằng đi theo Chu Lập Thành vòng vòng chuyển chuyển, cuối cùng dừng lại ở trước cửa một hàng ăn vắng vẻ quạnh quẽ.
Quán cơm gọi là "Tiệm ăn Thụy Hòa", cạnh cửa trang trí cổ điển, treo chiếc đèn lồng cũ trông xám xịt, một bên cửa dán một tờ giấy lớn màu đỏ, phía trên viết thông báo tuyển dụng màu trắng.
Ngày mai sẽ là giao thừa, bọn họ đi qua mỗi quán cơm hay nhà hàng nhỏ, gẫn như cái nào cũng chật kín khách, cho nên nhìn thấy tiệm Thùy hòa vắng vẻ quạnh quẽ như vậy, mẹ Chu và Trần Phi Bằng đều cảm thấy kì quái.
Chu Lập Thành sớm đã có dự liệu trước, anh đẩy ra cửa tiệm đi vào, luồng khí ấm áp từ máy điều hòa lập tức phả vào mặt.
Nhà hàng Thụy Hòa diện tích đại khái khoảng 400 mét vuông, hơn 100 bàn ăn, thời gian gần tới cao điểm buổi trưa, trong sảnh đường lại trống rỗng, trừ hai nhân viên phục vụ ngồi trên ghế ngẩn người thì không có một khách nào lại đây dùng cơm.
Ba người Chu Lập Thành đi vào làm bừng tỉnh hai người nhân viên, bọn họ nhìn thấy nhóm người Chu Lập Thành còn ngẩn người ra.
Trong đó một người phản ứng tương đối nhanh, bước nhanh đi tới, trên mặt mang theo nụ cười, nói: "Hoan nghênh quý khách đến nhà hàng Thụy Hòa, xin hỏi quý khách đi mấy người?"
Mẹ Chu và Trần Phi Bằng đều không nói chuyện, Chu Lập Thành nói: "Chỉ ba người chúng tôi."
Nhân viên phục vụ liền dẫn ba người bọn họ tới bàn dành cho bốn người vị trí cạnh cửa sổ, tha thiết mà nhìn bọn họ, chờ họ gọi món.
Chu Lập Thành cầm lấy thực đơn, liếc nhìn thực đơn từ đầu đến cuối, trước tiên nói: "Hai phần cơm mộc tê."
Sau đó Chu Lập Thành nói liền một mạch, gọi bảy món một canh, cuối cùng thêm một bát cơm trắng.
Nhân viên phục vụ nhìn anh gọi xong món ăn đem thực đơn đóng lại, nhìn sang bên cạnh mẹ Chu và Trần Phi Bằng xem thực đơn mà chưa gọi món, hỏi: "Các vị có muốn gọi rượu không?"
"Không cần, chỉ những món này." mẹ Chu cau mày nói.
Trần Phi Bằng cũng vội vàng nói: "Thế thôi."
Tại trong lúc Chu Lập Thành gọi món ăn, lối cửa thông vào bếp bất thình lình xuất hiện một người phụ nữ trung niên vội vàng đi ra, hai tay bà còn dính nước, một bên rút khăn tay đặt ở trên quầy lau khô, một bên tha thiết nhìn về bên này, chờ nhân viên phục vụ mang order đi vào bếp, bà an vị ở phía sau quầy, thỉnh thoảng nhìn thoáng về phía bên này một cái.
Mẹ Chu không tán đồng nhìn Chu Lập Thành, dùng thanh âm người khác không nghe được nói: "Lập Thành, chúng ta chỉ có ba người, con sao lại gọi nhiều món như vậy!"
Trong nhà kinh tế không cho phép, mẹ Chu rất ít khi ăn cơm ở ngoài tiệm.
Trong nhà hàng Thụy Hòa, món ăn chay trong thực đơn rẻ nhất cũng đã tám, chín đồng, giá này với một người luôn tiết kiệm như bà mà nói rất là đắt, bà cảm thấy chỉ bằng mấy đồng này, bà có thể về nhà làm luôn món rau xào với thịt.
Chớ nói chi vừa rồi Chu Lập Thành còn gọi mấy món ăn mặn, rẻ nhất đã hơn hai mươi đồng, cái món bí chế móng tiêu gì kia thế mà muốn hơn năm mươi đồng, đến lúc dọn ra phân lượng chỉ sợ chắc được nửa cái là nhiều.
Mẹ Chu gấp đến độ phát hỏa, nhưng xưa nay bà sẽ không ở trước mặt người ngoài thuyết giáo con cái, cho nên chỉ có thể trước tiên nhịn xuống.
Bà sờ sờ túi tiền, sầu muộn nhớ hôm nay ra ngoài bà mang có ba trăm đồng, cũng không biết có đủ để trả bữa cơm này hay không.
Trần Phi Bằng cũng hạ giọng nói: "Lập Thành, cháu không phải nói cháu đến bán công thức sao?" Sao lại vào ngồi, còn gọi món ăn vậy?
Chu Lập Thành rót cho bọn họ mỗi người một tách trà nóng, anh thì chỉ cầm đưa lên mũi hít hà nhưng không có uống, chỉ cầm trong bàn tay để ủ ấm tay.
Anh biết rõ sự lo lắng của mẹ Chu và Trần Phi Bằng, nhưng đây là một khâu cần thiết trong kế hoạch của anh, chỉ có thể bảo hai người an tâm không phải gấp, hết thảy chờ lấp đầy bụng lại nói sau.
Mẹ Chu và Trần Phi Bằng thực tế cũng hết cách với Chu Lập Thành, dù sao từ trước đến giờ Chu Lập Thành đều rất hiểu chuyện rất ngoan, có rất ít thời điểm cố chấp không nghe khuyên bảo như bây giờ.
Đồ ăn rất nhanh được mang ra.
Bởi vì vị trí ở Tứ Xuyên, cho nên nhà hàng Thụy Hòa làm đồ ăn cũng đều theo khẩu vị Tứ Xuyên.
Bảy món một canh, bắt đầu từ món nguội là sách bò trộn tương ớt, sau đó là đậu phụ Ma Bà và hồi oa nhục, lãnh cật thố và món móng giò hoa theo công thức bí mật, cuối cùng là canh cá diếc đậu hũ, và để đỡ ngán là món cải ngồng xào.
Chu Lập Thành thưởng thức qua tất cả các món một lượt, chờ hạt gạo cuối cùng trong chén vào bụng, mẹ Chu và Trần Phi Bằng cũng ăn được gần no.
Thế là Chu Lập Thành gác đũa, giơ tay hướng quầy bên kia gọi: "Ông chủ, thanh toán."
Người phụ nữ trung niên vẫn luôn chú ý tới bên này vội vàng đi tới, cầm máy tính trong tay, nhìn món ăn trên mặt bàn tính giá, sau đó cười híp mắt báo số tiền.
Mẹ Chu nghe được giá cả, trái tim đều như rỉ máu, một bữa cơm liền ăn mất của bà hơn hai trăm đồng, bà đang nghĩ trở về phải nói chuyện kĩ càng với Chu Lập Thành một phen, liền nghe Chu Lập Thành chậm rãi mở miệng: "Những món ăn của tiệm các ngài, cũng không xứng đáng cái giá này."
Người phụ nữ nghe xong, nụ cười trên mặt không thay đổi, nhìn người thiếu niên khuôn mặt vẫn còn non nớt, cười nói: "Thật sự xin lỗi, có thể là đồ ăn của nhà hàng không hợp khẩu vị của quý khách, ngài có ý kiến cứ việc nói, chúng tôi lần sau nhất định sẽ chú ý."
Chu Lập Thành giọng nói nhàn nhạt, nói: "Ý kiến của tôi rất đáng tiền."
Người phụ nữ hơi thu lại nụ cười, cười ha ha một tiếng, nói: "Vậy thì...mời thanh toán đi."
Chu Lập Thành nói: "Thật không cần ý kiến của tôi? Tôi nhìn quý điếm tình trạng này, nhiều nhất chống đỡ được đến tết nguyên tiêu năm sau."
Mẹ Chu gấp đến độ ở dưới bàn đá chân Chu Lập Thành một cái, con mắt nhìn anh chằm chằm: Sao lại nói thế!
Vị phu nhân kia đã không còn vẻ tươi cười, bà đem máy tính vỗ cái bộp lên bàn, quét mắt nhìn ba người một chút, nói: "Cho dù tiệm nhà tôi ngày mai liền đóng cửa, các người trước tiên vẫn phải thanh toán tiền bữa cơm này."
Trần Phi Bằng bị thẹn đến đỏ bừng cả mang tai, mẹ Chu cũng rất khó chịu, đang muốn đứng lên xin lỗi, chỉ thấy Chu Lập Thành quay đầu nhìn bọn họ hỏi, "Mẹ, chú, hai người vừa rồi ăn cơm mộc tê, cảm thấy khẩu vị thế nào?"
Cơm mộc tê kì thật chính là cơm chiên trứng, bởi vì lòng trắng trứng cùng lòng đỏ trứng chiên trộn lẫn đặt lên cơm nhìn giống như hoa quế, mà hoa quế còn có tên gọi là hoa mộc, mộc tê, bởi vậy mộc tê bên trong món ăn bình thường đều là chỉ trứng gà.
Trần Phi Bằng nhìn thoáng lại đĩa cơm trứng chiên vừa rồi, nói: "Hương vị cũng tạm được, không ngon bằng Lỵ Á làm tối qua."
Mẹ Chu suy nghĩ một chút rồi nói, "Ăn vào nhanh ngán, muốn uống nước."
Chu Lập Thành nhìn thoáng qua người phụ nữ còn không có lên tiếng, nhận xét món ăn mà anh đã thử qua, "Cơm trắng khẩu vị, không ngọt; dầu dùng còn chưa tới, vẫn còn mùi sống, cải ngồng xào mặc dù giòn mà vẫn còn chưa chín, cần xào thêm khoảng hai giây nữa mới được; lãnh cật thố thịt thỏ ướp gia vị chưa đủ thời gian, không đủ ngon miệng, lúc xào cho dầu quá nhiều, cũng xào quá lửa, hơi cháy khét..."
Bảy món mặn, một canh, hai cơm, không chỉ cơm trứng chiên, những món khác Chu Lập Thành đều chỉ ra không ít khuyết điểm, "Đầu bếp của quý nhà hàng chắc là người mới, trình độ dùng lửa không tới nơi tới chốn, dùng gia vị lại thiên về muối.
Món ăn Tứ Xuyên bảy tư tám vị, chú trọng chua ngọt tê cay tươi mặn đắng, nhưng nếu gia vị át mất vị nguyên bản của nguyên liệu nấu ăn..." Chu Lập Thành đáng tiếc lắc đầu, nói ra lời nhận xét cuối cùng, "Chỗ tốt duy nhất của quý điếm, là nguyên liệu nấu ăn cũng được tính là tươi mới.".