Tôi lò dò đến công ty . Khi gặp quản lí , thấy tôi , tay xách vali , tay cầm áo , anh ngỡ ngàng .
- em về nước 1 thời gian .
- sao lại về ?
- em không còn tâm trạng nữa . Tạm biệt anh ! Gửi lời chào đến các thực tập sinh và giám đốc giùm em . Em cảm ơn !
Nói một mạch , tôi quay về hướng ngược lại , ra sân bay mua vé .
:: Sân bay :;
Đến nơi , nhìn xung quanh , tôi thơ thẩn chạy mò đi tìm nơi bán vé . Đến khi mua được , tôi lại muốn vứt nó đi . Em nhớ anh , Vương Tuấn Khải ! Sao anh lại bỏ em ? Em đáng ghét thế ư ? Hay em quá phiền phức . Thời gian ở bên này tuy ngắn ngủi , nhưng anh à . hạnh phúc nó không chọn em , em cũng không níu kéo được nữa .
Ngày mai xuất phát . Tôi tranh thủ thời gian đi đó đây , ngắm nhìn , thu gọn mọi cảnh vật vào tầm mắt , đi ăn thử đủ mọi thứ , chắc sẽ không còn thời gian quay về nơi này nữa .
:: Sáng hôm sau :: Tại sân bay Bắc Kinh
Tôi đã sẵn sàng lên máy bay , Chuyển xong hành lí , trình bày hộ chiếu , tôi lò dò đi lên máy bay . Tạm biệt nhé Trung Quốc ! tạm biệt nhé TFBOYS , em sẽ nhớ các anh , nhất là anh , Đại thần trong lòng em , Vương Tuấn Khải , tạm biệt nhé quản lí , giám đốc ! Tôi cố ngoảnh lại dành những câu nói cuối cùng và bắt đầu chuyến hành trình đi về Việt Nam .
Trải qua một quãng đường dài , Tổ quốc thân yêu đã hiện ra trước mắt , em thấy đỡ hơn rồi anh ạ . Em sẽ nhớ anh nhiều lắm , Đại Thần của em .
- heyyyyyyyyyyyyyyy !!!!!!!!
Vừa về đến cổng tôi đã hét toáng lên làm ai cũng giật mình . Mọi người nhận ra sự hiện diện của tôi thì ôm chầm lấy , vui mừng hớn hở . Tôi nhảy cẫng lên .
- Con về rồi ! Con về rồi !
- Con bé này
Mẹ lôi tôi vào nhà . Mới có mấy ngày mà mẹ hỏi tôi đủ thứ chuyện, hỏi han này nọ , à , mẹ nhắc đến Vương Khải . Tôi lại chạnh lòng , anh ấy đã đuổi tôi đi , còn lí do gì để níu kéo và gặp nữa .
- Con mệt rồi ! Con lên phòng chút !
Mẹ hiền từ gật đầu nhìn tôi. Có gì đó cay cay ở mắt . Sao tôi muốn khóc quá . Tôi nhớ anh !