"Son của chị có vị dâu tây, ngon thật!"
Có chiếc ô tô chạy vào bãi đỗ xe tầng hầm, kéo theo vài tia sáng lập lòe.
Giáo sư Hàn đứng đắn truyền thống chưa bao giờ làm chuyện hôn môi lén lút trong bãi đỗ xe như thế này.
Thậm chí trước giờ cô còn chưa hôn ai nghiêm túc như vậy, tâm tình vừa khẩn trương vừa hỗn loạn, cơ thể đột nhiên trở nên vô cùng cứng đờ......!
Tựa hồ nhận ra Hàn Điềm phân tâm, Mạc Tang cắn môi Hàn Điềm một cái như để trả thù.
Hàn Điềm không để ý, suýt chút nữa phát ra một tiếng kêu giật mình, còn chưa kịp bình tâm lại thì đã bị nụ hôn người kia giam giữ, tiếng kêu chưa kịp thốt ra bị chắn lại trong cổ họng.
Chiếc xe tiến vào cách chỗ Hàn Điềm không xa, người nọ cũng không nhận ra được trong chiếc xe bên này có gì khác thường, hắn khóa cửa xe, sau đó dùng thang máy trong bãi đỗ xe lên lầu.
"Là đồng nghiệp của chị đúng không?" Sau khi hôn xong, tiểu yêu tinh nhìn trông rất mãn ngyện, nàng dựa vào vai Hàn Điềm, híp mắt nhìn Hàn Điềm nói: "Thế nào, em như vậy người ta chắc không nhận ra đâu ha?"
Chỉ trong một thời gian ngắn, lưng Hàn Điềm đã đổ đầy mồ hôi.
Hai người dựa sát gần nhau, nhiệt độ trong hơi thở Mạc Tang chạm đến vành tai Hàn Điềm, khiến người ta phải sởn gai ốc......!
Thế này có chết không cơ chứ!
Làn da vành tai bị hơi thở Mạc Tang chạm đến giống như bị đốt nóng, nhiệt độ xông thẳng vào trong não......!
Hàn Điềm quay mặt hít sâu vài cái, không thể tiếp tục nhìn gương mặt thần trí mê loạn này của Mạc Tang nữa.
"Bộ em xấu lắm hả? Cho nên chị mới không thèm nhìn em?
Mạc Tang lại không muốn buông tha Hàn Điềm dễ dàng như vậy.
Như để hả giận, nàng khẽ cắn vành tai Hàn Điềm một cái, miệng cầu xin: "Chị nhìn em đi mà......"
Đôi tay kia không nói lời nào xoay người Hàn Điềm lại, nửa là đùa giỡn nửa là nghiêm túc: "Nếu chị không nhìn em, em hôn chị lần nữa đó!"
Hàn Điềm gần như là quay đầu theo bản năng.
Nhưng mà vẫn bị người kia hôn lên má một cái.
"Thưởng cho chị."
"Mạc Tang em đừng quậy nữa..." Hàn Điềm chỉ cảm thấy lòng mình đã bị Mạc Tang làm đến rối tinh rối mù, liền cao giọng lên!
Trong lòng như một cuộn chỉ rối, Hàn Điềm cắn môi dưới, vừa định phân trần rõ ràng với Mạc Tang thì nàng lại dời mặt đi.
Đôi mắt không chớp nhìn Hàn Điềm, nàng nhẹ giọng nói: "Chị đừng nổi nóng, em sẽ không quậy nữa."
"Em thật sự rất nhớ chị."
Mạc Tang nói vô cùng cẩn thận, rút đi sự kiều mị trước đó.
Đôi mắt xinh đẹp chứa đầy sự chân thành trước giờ chưa từng có khiến nhịp tim Hàn Điềm tăng nhanh lên.
"Em đã chờ chị mấy năm rồi." Đôi mắt Mạc Tang dần dần nổi lên những giọt nước, nàng cắn môi không để nước mắt rơi xuống, bộ dáng chực trào muốn khóc càng khiến người ta đau lòng: "Chị không biết lúc nhìn thấy chị em cảm thấy hạnh phúc thế nào đâu!"
"Nhưng có lẽ chị không vui lắm nhỉ, cho dù đêm đó chúng ta đã......, nhưng sau cùng chị vẫn bỏ trốn! Cho dù em làm cái gì chị cũng không để vào mắt, nói thế nào em cũng kém hơn người trong lòng của chị đúng không?"
Dù cảm thấy hơi ngượng vì bị xem là thế thân, nhưng làm fan mama, Hàn Điềm chỉ cảm thấy tim như tan nát khi nhìn thấy Mạc Tang lộ ra dáng vẻ này.
Thậm chí cô không tự chủ được bắt đầu oán trách tên đầu sỏ đã làm Mạc Tang đau lòng.
Hóa ra bạn gái cũ của Mạc Tang có người trong lòng sao?
Nhóc con tốt như vậy, lòng dạ phải sắt đá cỡ nào mới có thể nhẫn tâm bỏ rơi em ấy?
"Em không cố ý làm phiền chị đâu." Mạc Tang ngoan ngoãn xin lỗi, giọng nói có chút nức nở: "Em chỉ là giận quá thôi! Hôm đó em một mình thức dậy ở trong khách sạn, còn chị thì biến đi đâu mất."
"Em vốn muốn đi tìm chị, nhưng lúc đó em đã ký hợp đồng với đoàn phim, phải vất vả lắm mới đẩy nhanh tiến độ làm việc sau đó chạy cả đêm về tìm chị......!Chị đừng đuổi em đi nữa được không? Nếu chị không muốn em làm bạn gái chị em có thể không cần danh phận, xem em là thế thân cô ta cũng được, em thật sự không muốn rời xa chị......"
Nhóc con nhà mình từ lúc nào lại hèn mọn như vậy?
Em ấy là ngôi sao tỏa sáng nhất, là đại ngôn* xinh đẹp, là thiên thần chỉ cần một nụ cười một cái nhướng mày cũng đủ khiến bao người ngày đêm thương nhớ.
Em ấy hẳn phải được hưởng thụ hết mọi yêu thương cùng những lời chúc phúc trên thế gian này, chứ không phải hèn mọn cầu xin như vậy......!
*đại ngôn: người đại diện cho thương hiệu, quảng bá sản phẩm của thương hiệu đó.
Hàn Điềm thật sự hận chết cái cô bạn gái cũ làm Mạc Tang đau lòng.
"Mạc Tang......!Em đừng......" Hàn Điềm khàn giọng nói, trong lòng nhất thời rối rắm, lý trí nói cô biết lúc này hẳn phải phân trần rõ ràng cho Mạc Tang biết cô không phải bạn gái cũ của nàng.
Nhưng lúc này trong lòng chợt sinh ra một loại cảm xúc khó chịu: Chẳng lẽ nhóc con tốt đẹp như vậy lại chạy đến trước mặt cô bạn gái cũ nhẫn tâm kia hèn mọn cầu xin, nhận hết tổn thương về mình sao?
Hơn nữa, kỳ thật chính cô cũng có phần sai, bộ dạng ngày đó mặc xong quần áo liền chạy trốn thật sự rất giống mấy tên tra nam cặn bã vô tình.
"Chị nói gì đi." Lúc này Mạc Tang cũng chịu yên tĩnh lại, mắt nàng không chớp nhìn Hàn Điềm, đôi mắt ngấn nước long lanh.
Nụ cười rớm lệ lại thêm vẻ thê mỹ: "Chỉ cần chị để em ở bên cạnh, cái gì em cũng nghe theo chị."
Bên trong ánh mắt tuyệt vọng của Mạc Tang xen lẫn một tia mong đợi, đôi mắt sáng long lanh như là sao trời, chứa đầy thâm tình cùng hi vọng......!
"Tôi......"
Bị ánh mắt của Mạc Tang nhìn như vậy, Hàn Điềm phát hiện chính mình nói cái gì cũng không nên lời.
Cô không nỡ để những ngôi sao trong mắt Mạc Tang rơi xuống.
Nhưng......!cô thật sự không thể nhúng tay vào chuyện này được nữa!
Hàn Điềm hít sâu mấy hơi, vất vả lắm mới hạ quyết tâm xây dựng tâm lý thật tốt, nhưng môi lại bị người kia hôn thêm một cái.
"Không sao, bây giờ chị không muốn nói thì sau này hẵng nói.
Chị không biết khoảng khắc nhìn thấy chị em vui cỡ nào đâu, thật muốn mỗi thời mỗi khắc đều trông thấy chị mà." Hàn Điềm còn chưa kịp mở miệng, Mạc Tang đã ưu nhã ngáp một cái rồi ngồi lại trên ghế phụ nhắm mắt nói: "Nhưng hai ngày nay em đã không ngủ rồi, giờ em sẽ chợp mắt một chút, sau khi tỉnh dậy em sẽ nấu cơm cho chị......"
"Chị vẫn còn thích món khoai tây nạm bò nhỉ? Đã nhiều năm trôi qua, chị vẫn xinh đẹp như vậy......"
Giọng Mạc Tang dần dần lắng xuống.
Có thể nghe ra giữa Mạc Tang cùng cái cô bạn gái cũ kia thì Mạc Tang ở vào thế yếu.
Nhóc con hiền lành xinh đẹp như vậy, cô bạn gái cũ chết tiệt kia lại tàn nhẫn bỏ rơi nàng......!
Hàn Điềm nhìn Mạc Tang rõ ràng trước mắt, những lời vừa soạn ra trong đầu cuối cùng vẫn không nói ra......!
Mạc Tang nói cô là nàng đã làm việc không nghỉ cả đêm......!
Hàn Điềm thất bại thở dài: Quên đi, để em ấy ngủ một giấc trước đã, chuyện này về sau lại nói.
[Mạc Tang tới tìm tôi, tôi nên đưa em ấy đi đâu?]
Hàn Điềm gửi tin nhắn cho Lý Ngải, còn chưa đến một phút đồng hồ, Lý Ngải liền gọi điện thoại đến.
Lý Ngải nói địa chỉ cho Hàn Điềm, giọng nói đầu dây bên kia mang theo ba phần khẩn cầu: "Cô Hàn, có chuyện này tôi muốn nói trực tiếp với cô."
Hàn Điềm chạy xe đến địa chỉ Lý Ngải nói, Lý Ngải mặt đầy nôn nóng chờ ở cửa.
Nhìn thấy Mạc Tang ngồi trên ghế phụ ngủ, ánh mắt Lý Ngải có chút phức tạp, cô cũng không có đánh thức Mạc Tang, ngược lại ra hiệu để Hàn Điềm cho xe ngừng trước cửa rồi dẫn Hàn Điềm vào trong nhà.
"Cô Hàn, cô có thể đến xem concert của Mạc Tang chứng tỏ cô cũng có chút thích em ấy......" Người phụ nữ này được cả fandom phong là 'nữ cường nhân sắt thép' đỏ mắt nhìn Hàn Điềm, hạ thấp điệu bộ: "Mạc Tang nhà tôi trải qua mấy năm nay thật sự rất đau khổ......"
Hàn Điềm nhận ra được Lý Ngải đang bán thảm*.
*bán thảm: tỏ ra mình đáng thương, là kẻ bị hại.
Cô biết cách tốt nhất bây giờ là lập tức chào tạm biệt về nhà, nhưng mà không biết vì sao, có lẽ là do mấy năm nay làm fan mama nên đối với Mạc Tang sinh ra cảm giác đau lòng, Hàn Điềm theo Lý Ngải vào trong nhà.
"Thời điểm tôi vừa đem Mạc Tang xuất đạo, khi đó em ấy đã chấp nhất tìm kiếm một cô gái." Lý Ngải lau khóe mắt: "Sự biến mất của cô gái kia đã làm Mạc Tang đả kích rất lớn, mấy năm nay em ấy vẫn luôn tìm cô ta..."
"Chúng tôi lúc trước cũng tìm được mấy người có nét tựa tựa nhau, nhưng cũng chưa có ai giống y như cô Hàn đây, Mạc Tang cũng chưa từng nhận lầm người......"
Đây là một biệt thự hai tầng, lầu một trang trí như những nhà bình thường, Lý Ngải dẫn Hàn Điềm lên lầu hai.
Các cửa sổ ở lầu hai đều được che một bức màn thật dày, cho dù đang là ban ngày, ánh sáng bên trong cũng vô cùng âm u.
Lý Ngải dẫn Hàn Điềm đẩy căn phòng đầu tiên ra, bên trong thờ một bức tượng Bồ Tát lớn làm bằng bạch ngọc.
Bồ Tát cao cao tại thượng nhân từ nhìn xuống, trong lư hương vẫn còn nhang đang được thắp......!
Hàn Điềm nhướng mày, minh tinh cô theo đuổi nhiều năm như vậy, còn không biết Mạc Tang có tín ngưỡng này.
Lý Ngải lại đẩy cửa phòng thứ hai ra: Bên trong bày kinh thánh, giá chữ thập......!
Mấy căn phòng phía sau càng thêm cổ quái: Có lung tung rối loạn mấy cuốn sách về nhân quả, mấy tư liệu điều tra về người ngoài hành tinh, còn có một vài thư mời của tổ chức dân sự vớ vẩn nào đó gửi cho Mạc Tang, nàng còn đầu tư không ít tiền cho hạng mục "Nghiên cứu người ngoài hành tinh"......!
Một phòng cuối cùng, Lý Ngải mở đèn lên, trong phòng treo vô số tranh chân dung.
Hàn Điềm cuối cùng cũng hiểu vì sao Mạc Tang lại cố chấp coi mình là bạn gái cũ của nàng.
Cô gái trong bức chân dung là khuôn mặt của Hàn Điềm, nếu như không phải cô gái này mặc một chiếc váy màu trắng mà Hàn Điềm trước nay chưa từng thử qua, Hàn Điềm cơ hồ sẽ cho rằng đây là chính mình......!
Nét vẽ thật sống động, sống động giống như ảnh chụp vậy.
Mà phía dưới chân dung còn vô số bức tranh trừu tượng khác, Hàn Điềm không hiểu này mấy bức tranh đó có ý nghĩa gì.
Nhìn thoáng qua chỉ cảm thấy mấy bức tranh này từng bức từng bức đầy áp lực tuyệt vọng......!
Các fan đều biết Mạc Tang biết vẽ tranh, nhưng chưa bao giờ có người thấy qua tác phẩm của nàng, có người nói Mạc Tang nhà cô dựng tin giả, nhưng chưa có ai nghĩ tới Mạc Tang lại trốn đi trộm vẽ một cô gái.
"Đây là bạn gái cũ mà Mạc Tang tâm tâm niệm niệm......" Lý Ngải nhìn những bức chân dung đó, giọng nói có chút khó khăn: "Tôi mấy năm nay vẫn luôn giúp Mạc Tang tìm cô ấy, nhưng cô ấy giống như biến mất khỏi thế gian vậy, tìm không thấy bất cứ tung tích nào.
Tôi cũng là sau này mới phát hiện, Mạc Tang cả ngày phó thác vào những thế lực hư vô này để tìm bạn gái cũ của mình......"
Lý Ngải khi đó mới phát hiện tinh thần Mạc Tang có vấn đề, nhưng mà cô luyến tiếc từ bỏ Mạc Tang: Mạc Tang đích thật là đệ nhất minh tinh trời sinh!
Về sau tiền đồ Mạc Tang càng thêm rực rỡ, Lý Ngải lại bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cô dùng mọi cách muốn chữa lành cho Mạc Tang, thậm chí còn khuyên Mạc Tang trước tiên rời giới giải trí nghỉ ngơi một thời gian, nhưng Mạc Tang lại trước sau từ chối gặp bác sĩ......!
Vài ngày trước khi gặp mặt Hàn Điềm Lý Ngải cũng lén điều tra thử, rốt cuộc Hàn Điềm cùng cô gái trong tranh thật sự rất giống nhau.
Sau mới biết cô gái này là một nhà khoa học nổi tiếng, trước giờ vẫn sinh sống ở nước ngoài.
Cách đây năm năm mới về Trung Quốc, không có bất cứ quan hệ gì với Mạc Tang luôn sống trong nước.
Mạc Tang sau buổi tối đó vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh, Lý Ngải cũng thả lỏng cảnh giác, nhưng không ngờ rằng Mạc Tang sẽ đột nhiên chạy tới tìm Hàn Điềm, đây là hiện tượng xưa nay chưa từng xảy ra.
"Cô Hàn, tôi biết yêu cầu này rất mạo muội, nhưng mà bác sĩ nói tình huống của Mạc Tang đã nguy hiểm lắm rồi, cô có thể ổn định em ấy một thời gian không......" Ánh mắt Lý Ngải nhìn Hàn Điềm tràn ngập khẩn cầu: "Tìm kiếm nhiều năm như vậy, bây giờ Mạc Tang đã xem cô là hy vọng của em ấy.
Nếu như hiện tại biết cô không phải bạn gái cũ của mình, Mạc Tang rất có thể sẽ thật sự sụp đổ mất...!Mấy năm nay em ấy không có một giấc ngủ nào đàng hoàng, vẫn luôn phụ thuộc vào thuốc ngủ.
Tôi chưa từng gặp ai ngoài cô có thể làm em ấy ngủ ngon như vậy......"
Hàn Điềm cắn chặt môi.
Cô không nghĩ tới sẽ nghe được một câu chuyện như vậy.
Đối diện cô là một bức chân dung lớn, cô gái trong tranh nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào, cái loại cảm giác quen thuộc này......!
Thật sự là quá giống! Nếu như không phải Hàn Điềm khẳng định chính mình trước đây chưa từng quen biết Mạc Tang, chính cô cũng sẽ cho rằng đây là bản thân mình.
Dù Lý Ngải không có nói rõ, nhưng là Hàn Điềm cũng không phải kẻ ngốc: Phải dùng thần quỷ chi đạo để tìm một cô gái không chút tung tích......!
Hàn Điềm trước nay không ngờ được: Bạn gái cũ của Mạc Tang có lẽ là một người chết.
Lý trí nói rằng chuyện này không liên quan đến cô, cô hẳn nên phủi tay rời đi mặc kệ chuyện này, thế nhưng......!đây là Mạc Tang mới khổ chứ!.