Khi Hàn Điềm tỉnh lại chỉ cảm thấy trên người mình như có vật gì đó đè lên.
Cúi đầu xuống liền nhìn thấy Mạc Sanh ôm eo cô cùng cô nằm gục trên ghế sô pha, trông nàng ngủ rất ngon lành.
Trong giấc ngủ thiếu nữ chu môi, mày hơi hơi nhăn lại, lộ ra vẻ trẻ con hiếm thấy trước đó trên mặt Mạc Sanh.
"Chị tỉnh rồi hả," Gần như khi Hàn Điềm vừa tỉnh Mạc Sanh cũng đã tỉnh dậy, nàng vội vàng đứng lên, có chút lúng túng lui về phía sau hai bước: "Tối hôm qua em vốn dĩ muốn bế chị lên sô pha......"
"Chị ơi, em xin lỗi," Nói xong gương mặt Mạc Sanh liền ửng đỏ, có chút thấp thỏm nhìn Hàn Điềm: "Em chỉ muốn nghỉ ngơi một lát......"
Nhìn thấy bộ dáng này của Mạc Sanh Hàn Điềm gần như hiểu được diễn biến tiếp theo: Phỏng chừng sau đó Mạc Sanh đã bất tri bất giác nằm lên ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Ánh mặt trời từ bức màn nửa khép tiến vào.
Vừa đương lúc là năm tháng tươi xanh, mấy năm nay Hàn Điềm đều mua những sản phẩm chăm sóc da tốt cho Mạc Sanh, hiện giờ da mặt Mạc Sanh sớm đã không còn đen sạm nứt nẻ như năm đó nữa.
Trong nắng sớm Mạc Sanh giống như một đóa hoa mới nở, dù cho không thoa phấn trang điểm, nhưng thanh xuân chính là dụng cụ trang điểm tốt nhất.
Hàng chân mày của cô gái nhỏ không họa mà xanh, môi không điểm mà đỏ, da mặt đầy đặn trắng sáng, thoạt nhìn có vẻ vô cùng rạng rỡ và tươi tắn.
Mạc Sanh thế này càng ngày càng giống với Mạc Tang.
"Không có gì."
"Để chị ngủ thêm một lát nữa, em chuẩn bị đi học đi!" Còn chưa kịp tự hỏi, nhìn gương mặt của Mạc Sanh, Hàn Điềm đã lên tiếng trong vô thức.
Thật lâu sau không có trả lời.
Hàn Điềm ngẩng đầu, đập vào mắt cô là khuôn mặt lã chã chực khóc của Mạc Sanh.
"Là chị nói em có thể ỷ lại chị mà." Đối diện với tầm mắt Hàn Điềm, cô gái nhỏ trông vô cùng ủy khuất, hốc mắt đỏ bừng.
Làm như ngay sau đó sẽ khóc thành tiếng mất: "Chị là muốn xa lánh em nữa đúng không?"
Rõ ràng cô gái nhỏ trước đây bị rất nhiều người ức hiếp cũng sẽ không khóc, lúc này Mạc Sanh lại nước mắt lưng tròng, bộ dáng muốn khóc nhưng không dám khóc làm người ta vô cùng đau lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Mạc Sanh, Hàn Điềm chỉ cảm thấy tim mình như là bị thứ gì đó hung hăng xé ra.
Hóa ra trong lòng Mạc Sanh đã sợ hãi đến thế sao?
"Chị sẽ không xa lánh Mạc Sanh đâu." Hàn Điềm nặn ra một nụ cười, cô thật sự không có kinh nghiệm an ủi người khác, chỉ có thể đưa tay vụng về xoa đầu Mạc Sanh: "Mạc Sanh là người thân quan trọng nhất của chị mà."
"Thật vậy ư?" Đôi mắt Mạc Sanh tối sầm lại, nhưng trên mặt lại giả bộ như được Hàn Điềm trấn an, nhanh chóng nở nụ cười: "Hôm qua em thấy chị của Lý Mộng đến thăm cậu ấy, Lý Mộng thật sự rất ấu trĩ, người đã lớn như vậy còn làm nũng với chị gái.
Chị của cậu ta rất tốt, cậu ta có thể ỷ vào mọi lúc mọi nơi, nhưng theo em dù cho kiếp sau tất cả mọi người cũng không có ai tốt bằng chị hết, chị giúp đỡ em ở thời điểm khó khăn nhất, đợi sau khi lớn lên em nhất định sẽ báo đáp chị thật tốt......"
"Nhưng em không muốn trưởng thành, chúng ta lại giống như trước đây được không? Mẹ đã ghét bỏ em không còn cần em nữa, em thật sự sợ rằng chị cũng sẽ ghét em giống như vậy......"
Lúc này Hàn Điềm mới ý thức sâu sắc được sự tàn nhẫn của mình, cô không nghĩ rằng trong lòng Mạc Sanh trong khoảng thời gian này sẽ gánh vác nhiều chuyện như vậy.
"Chị sẽ không bao giờ ghét bỏ Mạc Sanh, nguyện vọng lớn nhất của chị chính là hy vọng Mạc Sanh có thể vui vẻ......"
Đối diện với ánh mắt của Mạc Sanh, nhớ tới dáng vẻ Mạc Sanh trong khoảng thời gian trước càng ngày càng trầm mặc, Hàn Điềm chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy: Hóa ra Mạc Sanh cũng không phải đang học cách tự lập, nàng chỉ là đang sợ hãi mà thôi.
Cô thật là ngu ngốc!
Hàn Điềm áy náy gục đầu xuống, vốn dĩ cho rằng Mạc Sanh còn sẽ nói thêm gì đó, nhưng ngay sau đó Hàn Điềm liền nghe được tiếng cười của Mạc Sanh.
"Chị nói cái gì, em liền tin cái đó."
Cô gái nhỏ đứng lên, cười xoa xoa hai mắt.
Nàng tựa hồ lại cao thêm một ít, áo ngủ hơi ngắn, giữa động tác lộ ra vòng eo trắng nõn và thon thả không chút mỡ thừa: "Chị này, chúng ta móc tay đi!"
Khúc eo kia đột nhiên không kịp phòng ngừa rọi vào trong mắt, Hàn Điềm bị hoảng hốt trong phút chốc, ngay sau đó đột nhiên cô dời tầm mắt đi.
Hàn Điềm đã không biết mình móc tay với cô gái nhỏ như thế nào.
Có vẻ như dưới ánh mắt của cô, cô gái nhỏ từng ngày trưởng thành thành bộ dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ như hiện tại.
"Bây giờ em thật sự rất vui."
"Nếu chị thấy buồn ngủ thì cứ ngủ thêm đi, lát nữa em sẽ đi học......" Mạc Sanh lại nở một nụ cười với Hàn Điềm, nàng đứng dậy kéo bức màn ra, sau đó mới vào nhà vệ sinh.
Nghe trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng nước lạo xạo, đầu óc Hàn Điềm mới dần dần phục hồi tinh thần lại, cô vội vàng bổ nhào vào cái bàn phía trước nhìn bức tranh mình vẽ tối hôm qua......
May mắn là bức tranh này đã bị một tờ giấy nháp đè lên.
Hàn Điềm cũng không nhớ rõ có phải là mình để lên hay không.
Hàn Điềm không có ý định để bất cứ ai nhìn thấy được tâm tư của mình, để phòng ngừa vạn nhất, Hàn Điềm lén xé bức tranh thành từng mảnh ngay lập tức......
Mà khi vào trong nhà vệ sinh, nụ cười trên mặt Mạc Sanh thoáng chốc biến mất.
Mạc Sanh tạt một vốc nước lên mặt, nhìn chính mình trong gương, nàng khẽ cong môi.
Khó trách trước đây chị ấy không hứa với nàng rằng sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng, là bởi vì chị ấy muốn ở cạnh bên một người khác đúng không?
Đáng tiếc! Hiện tại chị ấy chỉ có thể vây chung quanh nàng, hoàn toàn không có cách nào rời khỏi nàng!
Đố kỵ cùng không cam lòng dưới đáy lòng lan tràn khắp nơi, trong gương đôi mắt Mạc Sanh tối sầm lại, nàng cắn chặt môi dưới.
Trước đây một mình chịu đựng chờ đợi năm tháng dài đằng đẵng, Mạc Sanh giỏi nhất chính là nhẫn nại.
Chị ấy là người tốt bị cảm giác đạo đức ràng buộc, nếu biết nàng đối với chị ấy sinh ra tình cảm yêu thích, không biết chừng sẽ trốn tránh nàng như thế nào nữa......
Nàng chỉ có thể lấy lui làm tiến, chậm rãi nhẫn nại chờ đợi.
Giống như giấu một con rắn độc ở chỗ tối, từng chút chậm rãi như tằm ăn lên, xâm nhập vào cuộc sống của cô, chờ đến thời điểm thích hợp liền một cú đánh đốn hạ trái tim cô!
Ngôi sao ư?
Mạc Sanh sầm mặt: So với ánh sao xa cuối chân trời không có cách nào với tới, sẽ có một ngày nàng cho chị ấy thấy được nàng mới là ngôi sao ở gần nhất, sáng ngời nhất.
Ánh mắt xinh đẹp của cô chỉ cần nhìn thấy nàng là đủ rồi!
Nàng sẽ từng chút một xóa sạch dấu vết của người còn lại trong trái tim cô, để sau này cô chỉ có thể nhìn thấy mỗi một mình nàng mà thôi!
Sau khi Mạc Sanh tắm rửa thay quần áo đi ra, Hàn Điềm vẫn ngủ trên ghế sô pha đưa lưng ra ngoài như cũ, thoạt nhìn tựa hồ đã ngủ say.
Mạc Sanh thả nhẹ bước chân đi đến trước mặt Hàn Điềm, nhìn đôi mắt Hàn Điềm run nhè nhẹ cùng mảnh giấy nhỏ bên trong sọt rác, ánh mắt nàng trở nên sâu thẳm, nhưng nàng cũng không có vạch trần Hàn Điềm đang giả bộ ngủ, chỉ là vẫn như trước mở ti vi điều chỉnh đến kênh Hàn Điềm thích xem, sau đó hạ thấp âm lượng ti vi xuống.
Nghe được thanh âm khóa cửa bên ngoài vang lên, Hàn Điềm mới từ trên ghế sô pha ngồi dậy.
Cô không có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ nhỏ, cũng không có tiếp xúc sâu với người khác.
Ở một mức độ nào đó, EQ của Hàn Điềm kỳ thật rất thấp.
Có điều Hàn Điềm có một ưu điểm, ngay sau khi vấn đề xuất hiện, Hàn Điềm cũng sẽ không lảng tránh sai lầm của mình.
Nghĩ đến dáng vẻ thận trọng của Mạc Sanh nhìn mình ban nãy, trong lòng Hàn Điềm vẫn là không khỏi có chút chua xót.
Là do cô đã làm quá mức rồi chăng, nên Mạc Sanh mới có thể suy đoán về cô như vậy?
Khai thông mới là cách quan trọng nhất để giải quyết vấn đề.
Hiện tại Mạc Sanh đã có người con trai mình thích, tính cách cũng cởi mở hơn trước rất nhiều, cô cũng không nên phỏng đoán Mạc Sanh sẽ phát triển mối quan hệ nào vượt qua tình thân với mình.
Rõ ràng là cô chột dạ áy náy, dựa vào cái gì bắt Mạc Sanh đến gánh vác sai lầm?
Cô đem sự áy náy đối với Mạc Tang tương lai chuyển tiếp lên người Mạc Sanh hiện tại, rõ ràng đối với Mạc Sanh không công bằng.
Hàn Điềm nghĩ ngợi cả một buổi sáng, cũng dần dần buông lỏng sự đề phòng đối với Mạc Sanh, dự định sẽ điều chỉnh tâm lý để đối xử tốt với Mạc Sanh, không uốn nắn quá tay sửa chữa quá mức giống như trước nữa.
Mà Mạc Sanh ở trong trường học cũng không rảnh rỗi gì.
Nàng vừa đến trường học liền bắt đầu ngồi vào bàn viết bài, sau đó đến lúc tan học đưa cho bạn cùng bàn Lý Mộng một chồng thư, bảo Lý Mộng cách mỗi hai ngày bỏ một phong thơ vào trong ngăn bàn của mình.
Mạc Sanh cắn môi dưới, đối với Lý Mộng muốn nói lại thôi: "Cậu cũng biết mà, hiện giờ tôi chỉ muốn học hành đàng hoàng, nhưng gần đây nam sinh trong trường cứ......"
"Cho nên tôi dự định ngụy trang bản thân có một người bạn trai."
"Lý Mộng, cậu là người tôi tin tưởng nhất trường này, cậu nhất định có thể phối hợp tôi, giúp tôi giữ kín bí mật mà đúng không?"
Bị nữ thần nhìn với ánh mắt như vậy, Lý Mộng lập tức vỗ ngực thề son sắt đảm bảo rằng không có gì là không thể!
Hết thảy đều giống như Mạc Sanh đoán trước, sau khi Mạc Sanh tan học về đến nhà, ánh mắt dễ dàng mềm lòng của cô nhìn nàng có chút áy náy, đồng thời cũng gần gũi với nàng hơn.
Mạc Sanh phối hợp vô cùng ăn ý, đem bộ dáng đáng thương vừa thụ sủng nhược kinh vừa vô cùng mừng rỡ biểu hiện rất sống động.
Quả nhiên, sự áy náy trong đôi mắt Hàn Điềm càng thêm rõ ràng......
Cùng ngày Hàn Điềm điều chỉnh lại lịch trình làm việc và nghỉ ngơi, ngày hôm sau theo Mạc Sanh đến trường học.
Cô vẫn là có hơi không yên tâm, dự định nhìn xem cậu con trai Mạc Sanh thích rốt cuộc là dạng người như thế nào.
Lúc Hàn Điềm theo Mạc Sanh đến phòng học phát hiện trên bàn Mạc Sanh có để một phong thơ.
Thừa dịp Hàn Điềm không chú ý, Mạc Sanh chớp chớp mắt với Lý Mộng bên cạnh.
Lý Mộng tiếp nhận nhiệm vụ lập tức hô to ra tiếng: "Mạc Sanh, có thư của bạn trai gửi cho cậu nè!"
Đón lấy ánh mắt dò xét của những người xung quanh, mặt Mạc Sanh có chút hồng, e lệ ngồi xuống cất thư vào trong cặp sách, sau đó giống như không có việc gì học tiết học tiếp theo.
Gần như là trong vòng một ngày, chuyện Mạc Sanh có bạn trai lan truyền khắp toàn trường.
Lý Mộng nghênh đón một cơn sóng hỏi thăm lớn, nhưng thân là đồng minh kiên định nhất của nữ thần, Lý Mộng đương nhiên sẽ không bán đứng Mạc Sanh.
Căn cứ theo Mạc Sanh bày mưu đặt kế, Lý Mộng ngậm miệng không nói ra thân phận của tên bạn trai kia, chỉ là nói nam sinh đó đang học lớp mười hai, Mạc Sanh không muốn người khác quấy rầy cậu ta.
Đương nhiên, hôm nay Hàn Điềm cũng không có nhìn thấy "bạn trai" của Mạc Sanh.
Có điều nhìn thấy phản ứng của Lý Mộng, Hàn Điềm cảm thấy chuyện Mạc Sanh có bạn trai hẳn là sự thật.
Tan học Hàn Điềm đi theo Mạc Sanh trở về, trong lòng ấp ủ nên nâng cao nhận thức cho Mạc Sanh như thế nào, phải nhắc nhở Mạc Sanh về những cấm kỵ trong mối quan hệ nam nữ, bảo vệ tốt chính mình, không để thương tổn bản thân.
Nhưng Mạc Sanh bên cạnh đã quay đầu nhìn sang, cười e lệ mở miệng: "Chị có muốn đọc lá thư anh ấy viết cho em không?"
Hàn Điềm không nghĩ tới Mạc Sanh sẽ tin tưởng cô đến như vậy!
"Buồn ngủ lại có gối đầu", lúc này có từ chối cũng chỉ làm ra vẻ, Hàn Điềm mỉm cười, thanh thoát tiến đến bên cạnh Mạc Sanh.
Hàn Điềm cũng không ngờ nội dung thư của bạn trai Mạc Sanh sẽ quang vĩ chính* như vậy, đối phương trong thư chỉ viết mấy câu khích lệ Mạc Sanh học tập cho tốt, sau đó nói với Mạc Sanh bởi vì lớp mười hai không cùng khu dạy học với lớp mười, mọi người tốt nhất vẫn là một tháng gặp một lần......
*quang vĩ chính: quang minh - vĩ đại - chính trực, miêu tả tâm thái sùng kính vô hạn.
Từ phong thư này thoạt nhìn, bạn trai mà Mạc Sanh tìm rất đáng tin cậy, chẳng qua nội tâm Hàn Điềm cảm thấy có chút kỳ quái: Có vẻ như mối quan hệ giữa Mạc Sanh cùng bạn trai nàng giống tình đồng chí hữu nghị hơn, một chút cũng không có màu hồng phấn như trong suy đoán của Hàn Điềm: Loại tình cảm ngập tràn hơi thở ái muội.
Có điều Hàn Điềm nhớ lại trải nghiệm tình yêu thiếu thốn đáng thương của mình, cảm thấy cô cũng không đủ tư cách để lên tiếng.
Tình yêu có rất nhiều loại, nói không chừng Mạc Sanh hiện tại thích loại này.
Tóm lại Mạc Sanh thích là tốt rồi.
Vốn dĩ Hàn Điềm còn muốn dặn dò Mạc Sanh vài câu, nhưng hiện tại xem ra những thứ Hàn Điềm muốn nhắn nhủ thì bạn trai Mạc Sanh đã sớm giải bày hết rồi, Hàn Điềm cũng không có lời nào nói thêm nữa, chỉ có thể nhìn Mạc Sanh nén một nụ cười: "Cậu nhóc này cũng không tệ lắm, về sau nếu có cơ hội sẽ gặp bạn trai em."
"Được, chờ anh ấy thi đại học xong em sẽ để anh ấy đến gặp chị," Nụ cười trên mặt Mạc Sanh nhìn rất tự nhiên và ngượng ngùng: "Người ta tốt lắm, chị cứ yên tâm."
*
Sau đó Hàn Điềm lại muốn gặp người con trai kia nhưng cậu nhóc đang học lớp mười hai, vừa đúng là thời khắc quan trọng trong học tập, Hàn Điềm cũng không thể khuyến khích Mạc Sanh đến tìm cậu ta trước.
Có điều cậu nhóc đó thoạt nhìn như rất để tâm với Mạc Sanh, Hàn Điềm đến đây nhiều lần nhìn thấy trên bàn có thư của cậu ta viết cho Mạc Sanh.
Có thể ở ngay thời điểm căng thẳng trong năm cuối cấp viết thư cho Mạc Sanh, cô nghĩ rằng trong lòng cậu nhóc đó xem Mạc Sanh vô cùng quan trọng......
Sau một vài lần, Hàn Điềm dần dần cũng đã dập tắt suy nghĩ gặp tiểu nam sinh kia, dự định chờ đến sau khi thi đại học lại nói tiếp.
Mà sau khi nghĩ thông suốt, Hàn Điềm đã lấy lại được sự thân mật trước đây với Mạc Sanh.
Mạc Sanh trông cũng cởi mở hơn trước rất nhiều, mỗi cuối tuần cũng không còn trốn trong nhà cả ngày.
Giống như Hàn Điềm hy vọng, Mạc Sanh sẽ rủ các nữ sinh cùng đi dạo hiệu sách, đến công viên giải trí, xem bộ phim điện ảnh mới ra.
Lần nào Mạc Sanh cũng dẫn Hàn Điềm theo.
Hàn Điềm cảm thấy rất ngượng ngùng, nói là tập thể ra ngoài nhưng đến cuối cùng Mạc Sanh vẫn riêng tư chiếu cố cô.
Hàn Điềm là một người thích đọc sách, nhưng chuyện cô tự mình lật trang sách nhìn trông rất đáng sợ, nên mỗi lần Hàn Điềm đọc sách đều phải tránh camera và bạn cùng lớp của Mạc Sanh......
Sách mà Hàn Điềm muốn, thường cũng đều là Mạc Sanh giả bộ là sách nàng muốn mua.
Sau đó Mạc Sanh đại khái là cảm thấy phương thức này khá rầy rà, nên cũng không hẹn các bạn học nữa, chỉ mang theo một mình Hàn Điềm đến hiệu sách.
Hàn Điềm vô cùng cảm động, cảm thấy quả nhiên Mạc Sanh là áo bông nhỏ tri kỷ của mình, thầm hạ quyết tâm về sau nhất định phải đối với cô gái nhỏ tốt hơn nữa, dành thời gian còn lại mang đến cho cô gái nhỏ thật nhiều niềm vui......
Mà thời điểm đi đến công viên giải trí, Mạc Sanh cũng sẽ mua nhiều hơn một vé đưa Hàn Điềm theo, bất luận là ngồi vòng xoay ngựa gỗ hay là tháp rơi tự do, vị trí bên cạnh Mạc Sanh đều trống không.
Hàn Điềm tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng xác thật cô vô cùng chờ mong với chuyện được đi đến công viên giải trí: Khi còn nhỏ Hàn Điềm đã là thiên tài thiếu niên, ông bà nội tuổi đã cao, nơi dẫn Hàn Điềm đi chơi cũng là phòng triển lãm viện bảo tàng khoa học kỹ thuật, đây cũng là lần đầu Hàn Điềm đến công viên giải trí.
Nhìn các bạn học cùng ra ngoài với Mạc Sanh, Hàn Điềm cảm thấy chính mình cũng có vẻ trẻ ra.
Cô đi theo sau một nhóm người, ỷ vào việc ngoại trừ Mạc Sanh không ai nhìn thấy mình, Hàn Điềm cười rất tùy ý, nhìn thấy bất cứ nơi nào cũng có vẻ mới lạ, tất cả hạnh phúc của cô đều được thể hiện ra ngoài không hề che giấu......
Nhưng lúc đến nhà ma Hàn Điềm không thể vui lên nổi.
Trước khi vào nhà ma, vài nam sinh vì để hù dọa các bạn học nữ mà cố ý kể một đống chuyện kinh dị xưa.
Mạc Sanh nhìn Hàn Điềm cũng bị các nam sinh kể chuyện kinh dị dọa, ánh mắt nàng khẽ lay.
"Chị sợ à?" Thừa dịp lúc đi vệ sinh, Mạc Sanh quay đầu nhìn Hàn Điềm, trong ánh mắt mang vài phần hiểu rõ: "Nếu chị sợ thì cứ ở ngoài đi......"
"Chị mới không sợ......" Hàn Điềm nhíu mày: "Chị là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật!"
Mạc Sanh cúi đầu che giấu nụ cười nơi khóe miệng, gật gật đầu: "Nhưng em sợ, đợi lát nữa chị nhất định phải theo sát em......"
Hàn Điềm gật đầu, theo sau Mạc Sanh vào nhà ma.
Lúc này Tết Thanh Minh vừa qua không lâu, công viên giải trí cố ý cải tạo nhà ma và trang hoàng lại, tạo ra không ít mánh lới.
Hàn Điềm không ngờ vừa đi được khoảng năm mươi mét, bên trái bên phải lao ra một nhóm nhân viên công tác sắm vai 'quỷ hồn'!
Đoàn người lập tức bị tách ra!
Nhìn đống quỷ hồn khóe miệng đổ máu, thoạt nhìn vô cùng quái dị.
Chủ nghĩa duy vật Hàn Điềm đã sớm không còn quan tâm đến lời nói hùng hồn mình nói ban nãy, cô còn chẳng thét lên nổi, cũng hoàn toàn quên mất chuyện không ai nhìn đến mình, đóng băng tại chỗ sợ tới mức không dám nhúc nhích......
Nhân viên công tác đuổi theo đám người đang chạy trốn còn lại càng chạy càng xa, Mạc Sanh mới lẻn ra từ chỗ góc khuất, lén lút nắm lấy tay Hàn Điềm: "Chị ơi em sợ quá!"
"Chúng ta cùng nhau đi ra ngoài được không?"
"Được."
Hàn Điềm lúc này mới tỉnh táo lại, nở một nụ cười cứng nhắc với Mạc Sanh, cô cảm thấy bây giờ mình cười hẳn là còn khó coi hơn khóc.
Nhưng mà Hàn Điềm lúc này lại không dám buông tay Mạc Sanh ra, lúc này có người đỡ nàng, Hàn Điềm cảm thấy lòng mình cũng an tâm không ít.
Hơn nữa, không phải Mạc Sanh nói là nàng sợ sao?
Hàn Điềm quang minh chính đại tìm lý do cho mình: Nếu Mạc Sanh đã sợ hãi như vậy, thân làm chị gái, vào ngay lúc này cô nhất định phải dìu nàng đi qua......
Hàn Điềm cũng không có để ý đến Mạc Sanh hạ xuống ý cười trên khóe môi.
Nhân viên công tác trong nhà ma này nhiều hơn mức bình thường, Hàn Điềm và Mạc Sanh không bao lâu lại gặp thêm một đợt.
Không kịp lên tiếng nhắc nhở, Mạc Sanh liền kéo Hàn Điềm bay chạy thật nhanh......
Dù cho tư thế chạy của nàng trông có vẻ khá kỳ quái thì sao? Đây là cơ hội quang minh chính đại nắm tay cô, Mạc Sanh ước gì con đường này có thể không có kết thúc......
Đáng tiếc con đường này cũng không thể dài hơn, Mạc Sanh và Hàn Điềm rất nhanh đã chạy tới cuối.
Nhìn Hàn Điềm rõ ràng thở nhẹ nhõm một hơi khi chạy ra khỏi nhà ma, Mạc Sanh thiếu chút nữa không thể kiềm được nụ cười trên khóe miệng.
Chị ấy đúng là siêu cấp đáng yêu!
Thật muốn giấu chị ấy vào trong lòng, không cho ai thấy hết......
May mắn là chỉ có một mình nàng có thể nhìn thấy chị ấy như vậy.
Những người còn lại còn chưa ra ngoài, Mạc Sanh cũng không chờ những người khác nữa, sau khi gọi điện cho các bạn học khác nàng liền dẫn theo Hàn Điềm du ngoạn khắp nơi......
Hai người hôm nay chơi vô cùng tận hứng, dường như Hàn Điềm cảm thấy trước đây cô chưa từng vui vẻ đến thế, cô cảm thấy Mạc Sanh cũng có tâm trạng như vậy, trên đường về nhà cô mỉm cười và ân cần dạy dỗ Mạc Sanh: "Sau này em cũng nên đi chơi với các bạn trong lớp nhiều hơn! Bây giờ là lứa tuổi đẹp nhất, em không cần hiểu chuyện như vậy, phải vui vẻ một chút......"
Mạc Sanh ăn kẹo bông gòn lớn mua trong công viên giải trí, đôi mi cong lên, nuông chiều gật gật đầu.
Sau này chị ấy sẽ hiểu tại sao mình lại vui vẻ như vậy: Niềm vui chưa bao giờ phụ thuộc vào việc mình tham gia hạng mục gì, chỉ cần ở bên cạnh người mình thích, mỗi phút mỗi giây đều sẽ vui mừng phấn khích.
Mà khi xem phim, Mạc Sanh cũng thường mua nhiều hơn một vé để ngồi cùng với Hàn Điềm.
Trong bóng tối không ai phát hiện ra rằng chiếc ghế bên cạnh cô gái nhỏ không biết vì sao bị lõm xuống.
Hàn Điềm cũng không hiểu Mạc Sanh rõ ràng trông vô cùng sợ hãi, mỗi lần đều bị dọa đến mức lén lút nắm tay của cô, nhưng cũng sẽ không biết mỏi mệt tiếp tục đi xem phim kinh dị mới ra.
Có điều đa số các thiếu niên đều có tính khí này: Những chuyện càng ly kỳ quỷ dị thì càng cảm thấy thích.
Mỗi khi đến lúc này, Hàn Điềm đều cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, nhưng cô chỉ có thể thể hiện ra sự uy nghiêm của một người chị gái, cố gắng giả vờ như không sợ gì cả, nhẹ giọng an ủi Mạc Sanh đang "hãi hùng".
Dưới không khí như vậy, Mạc Sanh kết thúc việc học tập lớp mười.
Cuối kì lớp mười Mạc Sanh thi được hạng nhất toàn trường, nhưng mà cô gái nhỏ sau khi nhận được phiếu điểm lại khóc lóc trở về.
Hàn Điềm nhìn Mạc Sanh đau lòng vô cùng, hỏi nửa ngày mới biết được lý do.
Mạc Sanh trong tay cầm một phong thư nhỏ màu hồng phấn mà Hàn Điềm rất quen thuộc.
Hàn Điềm đọc bức thư, mới biết được bạn trai Mạc Sanh thi đại học không được tốt, gia đình sắp xếp cho cậu ta ra nước ngoài.
"Vốn dĩ em còn định đợi anh ấy thi đại học xong liền dẫn anh ấy đến gặp chị, không ngờ anh ấy lại xuất ngoại sớm như vậy......" Mạc Sanh ôm eo Hàn Điềm không nhịn được rơi lệ.
"Vậy phải làm sao đây? Em định đợi cậu ta hửm?" Hàn Điềm thở dài.
Trong thư cậu nhóc thề son sắt bảo Mạc Sanh hãy chờ cậu ta, chờ sau khi cậu ta tốt nghiệp đại học sẽ trở về.
Mạc Sanh cắn môi dưới gật gật đầu: "Em đã đồng ý với anh ấy rồi!"
Hàn Điềm sớm biết rằng Mạc Sanh là người có tính tình cố chấp, trước khi Mạc Sanh mở miệng cô đã biết nàng sẽ nói gì, thấy thế không khỏi lại thở dài.
Ai mà biết được sẽ có biến cố như thế này kia chứ?
Hàn Điềm chỉ có thể cố hết sức an ủi Mạc Sanh.
Mạc Sanh tựa hồ cũng đang cố gắng hết sức để quên đi nỗi buồn cậu nhóc mang lại, vừa lúc đến kỳ nghỉ hè, cô gái nhỏ liền thừa dịp kỳ nghỉ bắt đầu du ngoạn khắp nơi......
Mạc Sanh vẫn chưa đến tuổi đi tàu một mình, nên chỉ có thể đi xe buýt đến tất cả các thắng cảnh trong tỉnh.
Hàn Điềm đương nhiên sẽ không để mặc Mạc Sanh đi chơi một mình, lần nào cũng đi theo phía sau Mạc Sanh.
Chuyện này đối với Hàn Điềm mà nói thật ra cũng là một trải nghiệm rất đặc biệt.
Hiện tại Hàn Điềm cũng mới nhận ra được: Mấy năm nay cô vẫn luôn tập trung làm nghiên cứu, thật sự đã bỏ lỡ không ít phong cảnh.
Hai người đến du lịch ở một cổ thành nhỏ.
Cổ thành này là một thành đô diễm ngộ trứ danh.
Thời điểm Mạc Sanh đi đến đúng ngay lễ Thất Tịch, các con đường của cổ thành giăng đèn kết hoa, ngay trung tâm thành thị đang tổ chức hoạt động......
Ngay trung tâm thành thị dựng một cái sân khấu, bên dưới mỗi người đều cầm một nhánh hoa tươi bình chọn, chỉ cần nhận được nhiều hoa nhất, không chỉ có có thể đạt được danh hiệu Hoa tiên tử của cổ thành, hơn nữa còn có thể đến khách sạn suối nước nóng nơi cao nhất cổ thành dừng chân một đêm miễn phí.
Các du khách đều tích cực tham dự lễ hội.
Mạc Sanh bị Hàn Điềm đẩy đi lên.
Dù hiện tại nhìn Mạc Sanh không có ý định đi theo con đường giới giải trí, nhưng Hàn Điềm vẫn thích xem Mạc Sanh biểu diễn.
Nhìn đôi mắt hào hứng của Hàn Điềm, Mạc Sanh cũng không có chối từ, tiện thể hỏi mượn một tay chơi đàn trong quán bar bên đường một cây đàn ghi-ta rồi bước lên sân khấu.
Cô gái nhỏ hát tình ca bằng một giọng hát trầm bổng, vẻ ngoài xinh xắn, chất giọng như âm thanh của thiên nhiên......
Hàn Điềm cũng không biết Mạc Sanh học nhảy từ khi nào.
Ở nửa sau của bài hát, cô gái nhỏ đặt đàn ghi-ta xuống, nàng nhảy nổi lửa cả màn.
Khán giả bên dưới gần như phát cuồng lên, bọn họ nhộn nhịp thét chói tai ném cành hoa trong tay lên sân khấu......
Khi kết thúc bài nhảy, Mạc Sanh một lần nữa cầm đàn ghi-ta lên, cô gái nhỏ đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt ngây thơ có chút nguy hiểm.
Nàng ngậm một đóa hoa du khách ném lên sân khấu, đôi mắt nhìn thẳng về hướng Hàn Điềm, khẽ chớp chớp mắt.
Mạc Sanh như vậy hoàn toàn dung hợp vào Mạc Tang......
Trong phút chốc, tim Hàn Điềm đập như trống vỗ, hai mắt gần như ầng ậng nước.
Cô nghĩ mình sẽ không bao giờ được xem một màn biểu diễn như vậy nữa......
"Nhành hoa này là của tôi!" Rõ ràng lúc biểu diễn nàng như là yêu cơ mị hoặc trái tim người khác, nhưng sau khi yên tĩnh cô gái nhỏ trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
Cô gái nhỏ làm lơ tất cả những nhành hoa trên mặt đất, lấy nhành hoa bên môi xuống.
Nàng phớt lờ lời gọi của người dẫn chương trình, nhanh chóng bỏ chạy khỏi sân khấu.
"Tặng cho chị nè!"
Cuối cùng cũng không ai đuổi kịp!
Cô gái nhỏ tìm một nơi vắng vẻ, làm như không thấy sự né tránh bên trong đôi mắt Hàn Điềm, nàng mỉm cười đưa nhành hoa trong tay cho Hàn Điềm.
"Nhành hoa này mang theo những lời chúc tốt đẹp nhất của em, chị tốt như vậy, em hy vọng không lâu sau chị sẽ có thể tìm được ngôi sao sáng nhất thuộc về mình......"
Mạc Sanh và Mạc Tang vẫn là không giống nhau!
Mạc Tang cũng sẽ không ngoan ngoãn nói chuyện như vậy.
Hàn Điềm lặng lẽ thở hắt ra, cô bước ra khỏi sự dung hợp giữa Mạc Sanh và Mạc Tang, nhoẻn miệng cười nhận lấy nhành hoa, theo thói quen tính sờ đầu Mạc Sanh, lại phát hiện ra lúc này Mạc Sanh đã cao hơn mình rồi.
Hàn Điềm chỉ có thể cười vỗ vỗ tay Mạc Sanh: "Mạc Sanh cũng vậy nha, hy vọng em có thể sớm ngày chờ được người mình muốn."
"Nhất định có thể chờ được."
Mạc Sanh cười, nụ cười còn sáng hơn nhành hoa trong tay Hàn Điềm.
Người nàng muốn đợi đã ở ngay trước mặt.
Nàng đã thấy được đôi mắt kinh diễm của cô khi nhìn mình.
Chờ nàng trở nên tốt hơn, nhất định có thể đợi đến ngày cô thích nàng.......