Khi Hàn Điềm tỉnh lại đã là chạng vạng.
Trong không khí truyền đến mùi hương của thức ăn, Hàn Điềm nhíu mày sờ sờ đầu, chỉ cảm thấy đầu đau như bị kim đâm.
Đây không phải là phòng của cô.
Cổ họng có hơi khát, Hàn Điềm cau mày từ trên giường bò dậy, lại thấy được Mạc Tang đi vào.
Mạc Tang cầm một ly nước mật ong, nhìn thấy Hàn Điềm đã tỉnh lại, trên mặt ngay tức khắc nở một nụ cười ngọt ngào: "Em còn đang định đánh thức chị đấy......"
Đã xảy ra chuyện gì?
Hai ngày sau khi gặp lại Mạc Tang vẫn luôn giận dỗi, đây là lần đầu Hàn Điềm nhìn thấy Mạc Tang lộ ra thần sắc vui vẻ như vậy.
Mạc Tang đã tha thứ cho mình rồi sao?
Hàn Điềm lắc lắc đầu, chỉ nhớ là cô và Mạc Tang bước vào phòng ăn, lúc ấy cô đang bị sắc đẹp của Mạc Tang dụ hoặc hình như đã hạ một quyết định nào đó, nhưng lúc sau đã xảy ra chuyện gì thì Hàn Điềm hoàn toàn không nhớ gì hết.
Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, Hàn Điềm cũng không muốn phá hủy sự hòa hợp hiếm có giữa hai người, theo bản năng nở một nụ cười với Mạc Tang: "Cảm ơn."
Mạc Tang cúi đầu nhìn Hàn Điềm một cái, tự nhiên vén tóc của Hàn Điềm bị rũ xuống má ra sau tai, đưa ly nước cho Hàn Điềm: "Uống từ từ thôi."
Uống xong ly nước Hàn Điềm mới nhận ra cô và Mạc Tang đều đã đổi quần áo.
Dáng người Mạc Tang rất đẹp, vóc người cao gầy, trước lồi sau cong là báu vật trời sinh, lúc này mặc một chiếc áo ngủ tơ lụa màu tím, nhìn trông có vẻ vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Hàn Điềm lúc này mới nhận ra hiện tại áo ngủ của cô và áo ngủ của Mạc Tang hình như là cùng một kiểu dáng.
Có điều áo ngủ Hàn Điềm là màu trắng.
Hàn Điềm thấp hơn Mạc Tang một chút, vị trí che phủ nào cũng nhỏ hơn Mạc Tang nên mặc đồ của Mạc Tang cô thấy hơi trống trống.
Nàng lại tương đối tươi trẻ, dáng vẻ hiện giờ hoàn toàn không nhìn ra tuổi, đứng chung một chỗ với Mạc Tang ngược lại còn thấy người được trẻ ra.
Là Mạc Tang giúp cô thay quần áo sao?
Hàn Điềm trộm nhìn Mạc Tang một cái, tai lại bí mật đỏ lên.
"Sau khi chị ngủ em có nói chú Lý gói đồ ăn lại." Mạc Tang để ly lên trên tủ đầu giường, ngồi bên cạnh Hàn Điềm cọ cọ lên cổ Hàn Điềm: "Chị cứ mặc quần áo của em trước đi, qua mấy ngày nữa em sẽ chuẩn bị số đo quần áo cho chị......"
Thật ra chỉ cần một cú điện thoại của Mạc Tang là Lý Ngải có thể đem quần áo đưa tới cửa ngay lập tức, nhưng tư tâm Mạc Tang lại thích cảm giác nhìn Hàn Điềm mặc quần áo của mình.
Thật giống như toàn thân trên dưới chị ấy đều lấp đầy hơi thở của mình, loại cảm giác này làm Mạc Sanh cảm thấy cực kỳ sung sướng......
Hàn Điềm cũng không biết Mạc Tang đang nghĩ gì.
Trên thực tế, hiện giờ cả người Hàn Điềm chỉ cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Mạc Tang thở vô cùng nhẹ, hơi thở phả vào cổ Hàn Điềm một chút, Hàn Điềm chỉ cảm thấy làn da nơi đó như là bị gì đó cắn một cái, nhiệt ý nóng rát lan ra......!
Hàn Điềm theo bản năng muốn né tránh, nhưng lại nhớ ra khó khăn lắm tiểu yêu tinh mới hết dỗi, Hàn Điềm không muốn chọc Mạc Tang nữa, đành chỉ có thể cứng đờ người ngồi trên giường, không dám cả nhúc nhích.
May mắn là Mạc Tang cũng không có ý gì khác, nàng ôm Hàn Điềm một lúc lại cầm cái ly đứng lên lần nữa, trong mắt mang theo ý cười, nhẹ nhàng hôn mấy cái lên mặt Hàn Điềm: "Chị thật là đáng yêu!"
"Cơm chín rồi, mau ra ngoài ăn thôi......"
Hàn Điềm không biết mình còn có thể nói được gì, chỉ cảm thấy cả người đều sắp bốc cháy.
Sau khi Mạc Tang cầm ly ra ngoài, Hàn Điềm mới rề rề rà rà ra khỏi phòng.
Cuối cùng cô cũng chạy vào phòng tắm tạt một vốc nước lên mặt, mới giảm được nhiệt độ nóng như thiêu đốt xuống.
Lúc ra ngoài thì Mạc Tang đã dọn xong chén đũa.
Hàn Điềm lúc này mới phát hiện ra cô cũng không phải đang ở trong căn hộ Mạc Tang thuê đối diện mình, mà là ngôi nhà Lý Ngải từng dẫn Hàn Điềm đến trước đây một lần.
Lần này Mạc Tang ngồi gần ngay bên cạnh Hàn Điềm, trong phòng bắt ánh sáng rất tốt.
Ánh sáng mờ ảo ái muội của hoàng hôn từ cửa sổ sát đất lớn tiến vào, khiến cả người Mạc Tang trông xinh đẹp đến mức không giống người thật.
Sau khi Hàn Điềm ngồi xuống, Mạc Tang liền nghiêng đầu cười dịu dàng nhìn sang đây.
Tình cảm trong mắt Mạc Tang quá lộ liễu, tình huống giữa hai người cũng rất ái muội, Hàn Điềm nhìn thoáng qua cũng không dám nhìn nữa, giống như che giấu vội vàng cúi đầu xuống bắt đầu ăn cơm.
Hàn Điềm ngủ hết nửa ngày sớm đã đói bụng, không thể không nói rằng tay nghề của quán chú Lý quả thật rất xuất sắc.
Nước canh đậm vị, hương vị ngon miệng, dù đã hâm qua một lần nhưng cũng không ảnh hưởng đến độ ngon của nó.
"Ngon thật đấy!" Hàn Điềm vùi đầu ăn cơm, một bên vắt hết óc tìm đề tài: "Hôm nay thất lễ quá đi mất, tôi say đến như vậy, chắc đã gây không ít phiền phức cho mọi người rồi......"
Chú Lý bọn họ coi Mạc Tang như người nhà của mình, hôm nay trong phòng ăn cô lại say như vậy, chắc chắn đã để lại cho chú Lý bọn họ ấn tượng không tốt.
Hàn Điềm hơi mất tinh thần, tuy rằng ngay cả chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình lại muốn có biểu hiện tốt trước mặt chú Lý.
Tốc độ ăn cơm của Mạc Tang rất chậm.
Nàng ăn một đũa cơm lại nhìn Hàn Điềm một cái, dáng vẻ lười biếng nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười.
"Chú Lý rất thích chị," Nhìn bộ dáng Hàn Điềm có chút ảo não, Mạc Tang chậm rãi uống một ngụm rượu vang đỏ, ý cười trong mắt càng sâu hơn: " Chú Lý còn mời chị sau này lại đến ăn cơm......"
Trên thực tế khi Mạc Tang mang theo Hàn Điềm rời đi chú Lý còn chưa kịp phản ứng, lúc Mạc Tang gói đồ ăn lại thậm chí còn nghe được chú Lý nói thầm với dì Lý: "Anh ngốc ghê nơi, anh còn tưởng rằng Mạc Tang không vui chuyện công việc thật, nào nghĩ đến hai người họ là vợ chồng son đang xích mích cãi nhau......"
Có điều Mạc Tang biết Hàn Điềm từ trước đến giờ da mặt rất mỏng, đương nhiên sẽ không đem những lời này nói với Hàn Điềm.
Hàn Điềm lại tin là thật, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn Mạc Tang bằng ánh mắt vừa xúc động vừa vui mừng: "Đó là do em đưa tôi đến!"
"Chú Lý thích em, yêu ai yêu cả đường đi nên mới thích luôn tôi......"
"Chị nói cũng đúng," Mạc Tang tiến đến trước mặt Hàn Điềm, một tay nàng chống cằm lên mặt bàn.
Có lẽ ánh hoàng hôn đã làm dịu đi vẻ đẹp tuyệt trần của Mạc Tang, đôi mắt đen láy của Mạc Tang mang lên một tia dịu dàng hiếm thấy: "Có điều trên thế giới này không có ai thích chị nhiều hơn em đâu......"
Là một người hâm mộ, Hàn Điềm thích nhất giọng của Mạc Tang, khi Mạc Tang muốn, nàng có thể hát đủ loại phong cách: Ngọt ngào, dịu dàng, lười biếng, lạnh lùng......
Nhưng đây là lần đầu tiên Hàn Điềm có thể nhận ra rằng giọng của Mạc Tang lại có thể trêu người như vậy, lúc này Mạc Tang nói âm cuối có hơi khàn khàn, giống như làn gió cuối xuân thổi qua làm lay động lòng người mà không có lý do......!
Như có thứ gì đó lẻn vào, cảm giác tê tê dại dại dâng lên từ tận đáy lòng.
Hàn Điềm cầm chén, gần như đầu vùi luôn vào trong chén, cảm giác món ăn trong tay nháy mắt hình như đều mất đi hương vị.
Đối diện tiểu yêu tinh hiển nhiên trong từ điển không có cụm từ "một vừa hai phải", nhìn thấy bộ dáng của Hàn Điềm, Mạc Tang lại xấu xa sát lại hơn một chút, chung đụng lên trán Hàn Điềm.
Lại nữa rồi!
Khi Mạc Tang muốn dính người, nàng chính là yêu xà nữ đẹp nhất.
Hàn Điềm cảm giác đầu óc của mình lại bắt đầu trở nên ngu ngốc, vì để không bị tiểu yêu tinh ăn sạch sành sanh, Hàn Điềm đơn giản nhắm mắt lại thầm đọc 《 Tâm Kinh 》: "Quán tự tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời......!Sắc tức thị không, không tức thị sắc......"
Mạc Tang cũng không biết Hàn Điềm đang đứng trên bờ vực sụp đổ, nàng khẽ cong đôi môi đỏ lên, nở nụ cười vô cùng ái muội: "Chị có biết không? Khi em nghe được chị nói chị thích em, em chỉ ước gì có thể để cả thế giới biết chúng ta đang ở bên nhau......"
Hàn Điềm lại không nghĩ đến Mạc Tang sẽ thốt ra một câu như vậy!
Cô đã từng nói thích Mạc Tang ư?
Hàn Điềm cũng bỏ mặc chuyện niệm kinh, đột nhiên mở bừng mắt ra.
"Tôi......"
Trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm xấu, Hàn Điềm vắt hết óc nhớ lại, nhưng mà còn chưa có nghĩ ra nguyên cớ, Mạc Tang đã ôm eo Hàn Điềm ngồi lên trên ghế sô pha.
"Chị từ từ ăn đi," Mạc Tang cười đến cực kỳ ngọt ngào, nàng ôm Hàn Điềm đang ngây ra như phỗng, tiện tay mở ti vi lên, sau đó bấm hai cái lên điện thoại: "Chị ơi, em cảm thấy mọi thứ cứ như đang mơ ấy......"
Theo thanh âm Mạc Tang rơi xuống, hình ảnh trong điện thoại của Mạc Tang liền trình chiếu lên ti vi.
"Chị thích em lắm......"
"Chị muốn ở bên cạnh em......"
......
?!
Hàn Điềm chỉ cảm thấy chính mình vừa mới gặp ác mộng:
Trong mộng cô to gan lớn mật tỏ tình trắng trợn với tiểu yêu tinh, thậm chí còn không sợ chết đóng dấu lên mặt tiểu yêu tinh......!
Mà lúc này Mạc Tang lại cực kỳ hớn hở.
Nàng nhìn Hàn Điềm mặt đỏ bừng trong ti vi, lại quay đầu nhìn Hàn Điềm đã hoá đá hai chân.
Hai mắt nàng sâu thẳm, cúi đầu đang muốn hôn lên gương mặt Hàn Điềm ——
"Em đều là của chị rồi! Cho nên không thể giận nữa......"
Hàn Điềm nhìn chính mình trong màn hình đang tìm đường chết mà không biết, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cái chén trong tay theo bản năng bị rung lên một cái!
Sao cô lại có thể nói ra những lời không có liêm sĩ như vậy?!
Vì rung lên, phần cơm còn lại trong chén toàn bộ bị đổ ra ngoài!
Hàn Điềm đầu óc vốn đã hỗn loạn giờ còn biến thành hồ nhão, theo bản năng muốn dọn dẹp, nhưng mới vừa ngước lên lại đụng trúng vào đầu Mạc Tang ——
"Chị!"
Giọng nói Mạc Tang từ đỉnh đầu truyền đến, cuối cùng cũng rút đi vẻ ái muội.
Một bàn tay đưa ra, che lại cái trán bị đụng trúng của Hàn Điềm.
Tim Hàn Điềm nhảy dựng, cầm lòng không được ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt "không biết làm thế nào" của Mạc Tang.
Bởi vì cơm bị đổ ra, khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Điềm dường như đã mất đi vẻ công kích trước đó, thậm chí nhìn còn thấy vài phần chật vật.
"Đừng nhúc nhích, để em xem xem."
Mạc Tang dời bàn tay đang che đầu Hàn Điềm xuống, nhẹ nhàng tiến gần thổi thổi......
Cảm giác tê dại quen thuộc lại từ đáy lòng truyền ra, Hàn Điềm cứng đờ hết cả người, không được tự nhiên cúi thấp đầu xuống.
"Có hơi bầm, để em đi lấy hòm thuốc."
Mạc Tang tức giận nhìn Hàn Điềm một cái, đang muốn đứng lên thì bị một bàn tay nắm cánh tay nàng lại.
Đoạn video đáng xấu hổ trên màn hình cũng đã dừng lại, xung quanh rất là yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe được tiếng thở lẫn nhau......!
Mạc Tang cúi đầu nhìn, ánh mắt có chút khó hiểu.
Hàn Điềm mím môi, chỉ cảm thấy cổ họng không hiểu sao bị khô lại, theo bản năng cô muốn buông tay ra, nhưng mà trong lòng lại có một giọng nói lén lút xông đến:
Vốn dĩ cô đã có ý định đón nhận em ấy mà, không phải sao?
Hàn Điềm trước đó chỉ là muốn mượn rượu để tăng thêm can đảm cho chính mình, trước khi uống rượu cô cũng đã ra quyết định tính toán đón nhận tình yêu của Mạc Tang, hai người cứ thử ở chung cái đã, trước từ bạn bè bắt đầu.
Nhưng mà Hàn Điềm không nghĩ tới uống rượu xong cô hoàn toàn thần trí không rõ, lại còn trực tiếp nói với Mạc Tang nhiều lời đáng xấu hổ như vậy......
Hình như, không thể làm bạn bè được nữa rồi.
Cứ như vậy chuyển sang quan hệ bạn gái sao?
Thế nhưng mà, đời này có lẽ không thể gặp được một người nào giống như vậy nữa!
Dưới tình huống cả hai đều bị thương, phản ứng đầu tiên của Mạc Tang là vô thức bảo vệ cô......!
Mạc Tang thích cô thậm chí còn hơn cả bản thân nàng.
Với lại, cô cũng rất thích Mạc Tang nữa!
Giờ phút này tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Hàn Điềm ngước mắt lên cố gắng nhìn thẳng vào trong mắt Mạc Tang, giọng nói lúc này thậm chí nhỏ đến gần như không nghe rõ: "Chị......!Chị sẽ không đổi ý."
"Gì cơ?"
"Chị......!Chị thích em, muốn ở bên cạnh em!" Tim đập càng lúc càng nhanh, Hàn Điềm cắn chặt môi dưới, đơn giản nhắm mắt lại hô to thành tiếng: "Nhưng nói trước nha, chị......!chị chưa từng yêu đương, chị không biết mình có đủ tư cách để trở thành một người bạn gái hay không, nếu như em có hối hận......"
Những lời nói tiếp theo đều bị chặn lại cổ họng.
"Thật là trùng hợp," Mạc Tang mang theo quang ảnh biến ảo nặng nề của hoàng hôn vào nụ hôn môi, ánh mắt sáng lấp lánh mà trước đây Hàn Điềm chưa bao giờ được thấy.
"Em cũng chưa từng yêu đương."
"Nhưng em cảm thấy chúng ta có thể yêu nhau một lần......"
"Một tình yêu cả đời cũng sẽ không chia lìa......".