Hai phút sau, một chai Ưu Tuyền được đặt trên chiếc bàn pha lê thấp bên cạnh Kim Sư.
Hạ Ứng Chu nhìn Kim Sư ngồi một bên lướt video: “Bữa nay không có việc hả, sao qua chỗ tao chơi làm gì?”
Mắt Kim Sư không rời điện thoại một giây: “Đạo diễn uống trà nhiều quá, sỏi tái phát phải đi viện rồi.”
Tuy rằng liều lượng tích lũy theo thời gian, nhưng nếu sớm biết ông lão có bệnh nền thì hôm qua anh đã không nhờ trợ lý dâng trà nhận lỗi rồi.
Việc sản xuất bị đình trệ, điện thoại thì bị thu, trong đầu cũng chẳng còn ham mê với việc đọc kịch bản nên dứt khoát ra ngoài hít thở không khí luôn.
Tính tư mật của trường đua ngựa này rất tốt, nhờ đó mà những nghệ sĩ khi đến đây không cần phải căng não vì bị các tay săn ảnh đeo đuổi.
Kim Sư lấy được điện thoại thì im lìm, chẳng khác gì người chết, Hạ Ứng Chu bất lực, đành nói: “Thay vì cầm điện thoại xem mấy thứ vô bổ thì mày thử ra ngoài đi vài vòng xem?”
Gia đình cả hai là đối tác của nhau. Hồi nhỏ tuy tiếp xúc không nhiều, nhưng lúc Kim Sư về nước học cấp ba thì ở nhờ nhà Hạ Ứng Chu một năm, sau đó Hạ Ứng Chu xuất ngoại đi du học nên tá túc ở Kim gia, cả hai dạo ấy mới trở thành bạn thân.
Kim Sư về nước ra mắt cũng đầu quân cho công ty Hạ Ứng Chu, bảo là cấp trên cấp dưới thì không đúng lắm, nên gọi là quan hệ đối tác cùng hợp tác phát triển thì hơn.
Kỹ năng cưỡi ngựa của Kim Sư rất cừ. Vốn có ông ngoại là vận động viên đua ngựa nước ngoài nổi tiếng, từ nhỏ anh đã được hun đúc bồi dưỡng, đua ngựa cũng coi là sở thích. Bởi vì bận bịu công việc phim ảnh, Kim Sư dành hầu hết thời gian ở thành phố Sảo, vậy nên ở trường đua ngựa cũng có một con ngựa riêng.
Kim Sư lạnh lùng ngồi đó, khí chất bủa ra, gương mặt lai tây đẹp đẽ, ngồi dưới tấm che nắng của phòng vip ngoài trời, hai mắt anh sâu hoắm, sóng mũi cao thẳng, giống hệt hình tượng ma cà rồng trong truyền thuyết cổ xưa thần bí.
Vật sáng trong tay có độ rộng chưa bằng một bàn tay như hóa thân thành một quyển sách cổ, bị lật ra từng trang, từng trang.
“Hachimi hachimi hachimi hachimi hachimi ha — chi — miiii ~~~~~”
Hạ Ứng Chu: …
Thua luôn.
Kể từ khi trở thành diễn viên, Kim Sư thỉnh thoảng lại lang thang khắp nơi, hai sở thích còn lại trong đời là lướt internet và theo đuổi minh tinh Tịch Bất Bạch.
Còn là theo đuổi theo kiểu cực kì chân thành nữa mới đau.
Nhớ cái hồi Hạ Ứng Chu xuất ngoại đi du học, chẳng hiểu sao lại trùng thời điểm với bộ phim đầu tay 《 Mùa hè năm ấy của chúng ta 》 của Tịch Bất Bạch gây nên được tiếng vang lớn. Thế là hầu như mỗi buổi chiều đi học về, hễ như rằng sẽ bắt gặp một món hàng được chuyển phát nhanh ném lăn lóc trên sân cỏ nhà anh ta, tất cả đều là poster có hình Tịch Bất Bạch.
Bởi vì nhân viên chuyển phát nhanh toàn dùng hình thức hơi đờ mờ là “ném”, thế nên còn bị Kim Sư gửi khiếu nại ngược.
Trong phòng còn bày cả ti tỉ món đồ liên quan đến Tịch Bất Bạch nữa. Hạ Ứng Chu bật cười nhớ lại trang sử đầy máu chó của Kim Sư, tầm mắt lại đột ngột phát hiện điều khác thường.
“Ê này!”
Anh ta giơ tay khều Kim Sư một cái.
Phát hiện Kim Sư vẫn một mực cắm mắt vào điện thoại, Hạ Ứng Chu bèn nói: “Này! Đừng có xem nữa. Mau nhìn coi bé kia có phải em yêu của mày không.”
Kim Sư chán không thèm nhấc mí mắt: “Ừ.”
“Mày còn chưa nhìn thì làm sao mà…” Hạ Ứng Chu thu hồi ánh mắt nhìn qua Kim Sư, bỗng ngậm miệng, cổ họng như bị nanh vuốt của ác thú kẹp lấy, tức thì nghẹn giọng.
Chỉ thấy màn hình trên tay Kim Sư sớm đã rời khỏi phần mềm video, giao diện đổi thành máy ảnh, ngón tay thon dài phóng to màn hình, thu lại hình bóng rõ ràng của Tịch Bất Bạch bên trên.
Hạ Ứng Chu: …
Mình đúng là toàn lo mấy chuyện bao đồng không đâu.
Tịch Bất Bạch đi bốt đen, quấn vải da quanh bắp chân, mặc vest đen ôm eo, đeo găng tay trắng, cổ áo để hở, dáng người mảnh khảnh, khoác trên mình trang phục hiệp sĩ chỉnh tề.
Cậu đứng ở phía sau con ngựa đen bên trái, bình thường cưỡi ngựa từ phía trái sẽ là thuận tiện nhất.
Huấn luyện viên ở bên cạnh thuyết giảng, xoay bàn đạp về phía cậu: “Đưa tay trái lên nắm dây cương.”
Tịch Bất Bạch ngoan ngoãn học theo, nắm lấy.
“Rồi lại đặt chân trái lên bàn đạp, nhẹ nhàng lên ngựa, ngồi trên yên ngựa.”
Tịch Bất Bạch nghe huấn luyện viên chỉ dẫn liền làm theo. Chân trái đặt lên bàn đạp, trọng tâm cũng dồn về phía này, giữ dây cương dùng lực nhẹ, đến khi đã vững rồi thì… về lại bước một.
Tịch Bất Bạch: …
Ha ha, về căn bản là tạch cmn rồi.
Huấn luyện viên cho cậu mượn lực, nhưng trọng tâm của Tịch Bất Bạch vốn đã không vững, thiếu chút nữa là kéo theo huấn luyện viên xuống theo luôn.
Trở về điểm xuất phát ban đầu. Tịch Bất Bạch và huấn luyện viên nhìn nhau, công sức vừa rồi xem như đã tan về cõi hư vô.
Đối phương thoạt nhìn uyển chuyển nhẹ nhàng như vậy, thật ra lại có hơi vụng về.
Đúng lúc đó, bên tai truyền đến tiếng ngựa. Hai người quay đầu lại, đập vào mắt là Lý Niệm đang ngồi trên lưng ngựa, huấn luyện viên của cậu ta thì nắm dây cương đi ngang qua hai người bọn họ.
Trợ lý Tiểu Trần đứng ở bên ngoài trường đua ngó nghiêng cả buổi, trong lòng tràn ngập bực tức. Con ngựa mà Lý Niệm đang ngồi vốn là do anh Bạch thân yêu nhà bọn họ nhìn trúng trước!
Sau khi hay tin Lily là ngựa do thành viên trực thuộc nuôi dưỡng, hai người đều từ bỏ ý định rồi bắt đầu tiếp tục sự nghiệp chọn lựa. Mà con ngựa do Tịch Bất Bạch nhìn trúng là một con trắng thuần nằm ở phía bên trái.
Huấn luyện viên giới thiệu qua loa: “Ái Trân tính cách hiền lành, rất thích hợp cho người mới tập luyện.”
Ngay vào lúc đó, Lý Niệm lại giành trước một bước, nói: “Huấn luyện viên, tôi muốn con này.”
Rồi chẳng giải thích phải trái ra sao đã dắt ngựa đi, làm Tiểu Trần tức đến mức điên cuồng gãi lưng, tự thẩm một câu “Bình... bình oxi của tôi đâu?”
Tịch Bất Bạch và huấn luyện viên quay đầu nhìn Lý Niệm đã đi xa.
Huấn luyện viên: “Không sao không sao, trên thế giới cũng không phải chỉ có một cách cưỡi ngựa duy nhất.”
Huấn luyện viên không hổ là dân chuyên, rất nhanh đã điều tiết lại tâm trạng thất bại của Tịch Bất Bạch, sau đó liền bắt tay vào thuyết giảng phương pháp thứ hai.
Kim Sư liếc nhìn người bên trong màn hình điện thoại, bằng sự giúp đỡ của huấn luyện viên trèo lên con ngựa bằng cả tứ chi, khóe miệng cong lên vì tướng tá buồn cười của Tịch Bất Bạch.
Tịch Bất Bạch nói không với thiên phú vận động, giờ đây đã lên ngựa và ngồi vững trên yên.
Huấn luyện viên mở choàng mắt nhìn cậu với vẻ đầy mới mẻ, hỏi: “Có cảm giác thế nào?”
Tịch Bất Bạch trong lòng mừng rơn: “Tôi thấy mình có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của Diêu Minh (*).”
(*) Cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đã giải nghệ từng chơi cho CLB Houston Rockets của giải bóng rổ nhà nghề Mỹ (NBA).
“Hình dung tốt quá nhỉ.”
Tịch Bất Bạch thẹn thùng cúi đầu: “Chú quá khen.”
Huấn luyện viên cười lớn: “Phương pháp lên ngựa này cũng ok đó chứ.”
Tịch Bất Bạch gật đầu hưởng ứng, ít nhất thì cậu đã áp dụng và thành công.
Huấn luyện viên nắm dây cương ở bên dưới: “Chỉ là…”
“Chỉ là sao vậy?”
Huấn luyện viên cười đáp: “Ầy, cũng không có gì, chỉ là có hơi mất mặt so với lên ngựa kiểu thường thôi.”
Tịch Bất Bạch: …
Ngay đó, huấn luyện viên cưỡi ngựa đang định để Tịch Bất Bạch bước vào chương trình học chính, nhưng lúc Tịch Bất Bạch lên ngựa, con ngựa đen dưới người cậu lại trở tính, phản nghịch vặn cái cổ dài của nó. Nghĩ đến tính tình của ngựa và độ nguy hiểm mình có thể gặp phải, Tịch Bất Bạch đành phải bước xuống.
Huấn luyện viên cũng chưa lường được tình huống xấu này.
Tịch Bất Bạch giải thích cho sự việc trên vô cùng trôi chảy: “Có khả năng là hai cái đen không thể đứng cùng chung một chỗ được.”
Huấn luyện viên: “…” Quay đầu liếc nhìn con ngựa đen phản nghịch, đúng là không hề trắng.
(*) Ẻm đang nói đến ngựa đen + danh tiếng có hơi ba chấm của mình ấy.
Kim Sư nhìn thấy cảnh tượng trên điện thoại thì cau mày, đại ảnh đế vốn im lìm từ khi bước vào giờ bỗng nhiên mở lời.
“Dắt Lily qua đi.”
Nhân viên phục vụ há hốc mồm, nhưng nếu là yêu cầu của khách thì bọn họ buộc phải làm theo, đến nỗi nguyên nhân là gì cũng chẳng cần làm rõ.
Huấn luyện viên bảo Tịch Bất Bạch đứng tại chỗ: “Để tôi vào đổi con khác ngoan hơn, vừa nãy dọa phải cậu rồi, gắng điều chỉnh cảm xúc lại đi nhé.”
Dọa thì không đến mức, nhưng lúc xuống ngựa đúng thật là hơi mất sức.
Tịch Bất Bạch đứng nhìn huấn luyện viên đi thay ngựa, lẻ loi một mình.
Lúc này nhân viên phục vụ nói gì đó, Kim Sư liền nhét điện thoại vào tay Hạ Ứng Chu: “Quay tiếp giùm.”
Rồi đứng dậy rời khỏi phòng vip. Hạ Ứng Chu nhìn đoạn video vẫn đang ghi hình đã được 20 phút.
Gì đấy? Tài liệu mộng xuân đêm nay hả?
Kim Sư đi vào chuồng ngựa, theo sát phía sau là nhân viên phục vụ và quản lý. Bấy giờ, cô công chúa quý tộc đang nhâm nhi thưởng thức buổi trà chiều của mình.
Lily đang ăn cỏ non tươi, vừa rồi người quản lý đến dẫn nó ra ngoài đi dạo, nhưng nó đứng yên chẳng chịu di chuyển. Lily là ngựa cưỡi chuyên nghiệp, hiền lành và nghe hiểu mệnh lệnh, tuy nhiên cái tính tùy hứng lại giống hệt với chủ nhân nhà nó.
Kim Sư bước đến trước mặt nó, nghiêm túc hỏi: “Mày có biết người mày vừa từ chối là ai không?”
——
Tịch Bất Bạch đứng chờ ở trường đua. Chừng mười phút sau, cậu nhìn thấy huấn luyện viên đang dắt một con ngựa đen bóng bọc bạc bước đến từ phía xa xa.
Bờm ngựa màu trắng bạc, trên trán có hai ấn ngón tay màu bạc.
Tịch Bất Bạch thoáng ngạc nhiên, con ngựa kia chẳng phải là Lily sao?
Huấn luyện viên dắt Lily đến trước mặt Tịch Bất Bạch. Vừa rồi lúc vào chuồng ngựa, quản lý nói thành viên muốn đưa Lily ra ngoài đi dạo, việc này làm huấn luyện viên có hơi sốc.
Còn nói là thành viên nọ sợ Lily ru rú trong chuồng ngựa buồn chán nên đã cấp quyền rồi.
Tịch Bất Bạch nhìn con ngựa đen mạ bạc trước mặt, tràn trề vẻ cổ điển ưu nhã: “Không phải chú nói tính cách của Lily khó có thể thuần phục, không thích hợp cho tay mơ sao?”
“Lily nghe hiểu tiếng người, rất dễ kết thân. Nếu Lily chịu hợp tác thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.” Huấn luyện viên thủ thỉ bên tai Tịch Bất Bạch: “Cậu cứ mạnh dạn cho nó gặm cỏ quay đầu vài lần là ổn hết.”
Tịch Bất Bạch:...
Nhìn thấy Lily, Tịch Bất Bạch không khỏi đấu tranh tư tưởng.
Không biết Lily có mùi thơm không nhỉ?
Ngựa nào cũng chỉ có đúng một cách lên, giáo sư Tịch dùng hai tay hai chân trèo lên, ngồi yên trên lưng ngựa, tay nắm chặt lấy dây cương.
Huấn luyện viên dẫn Lily và Tịch Bất Bạch đi một vòng quanh trường nuôi ngựa, giúp cậu thích nghi với cảm giác cưỡi ngựa, đồng thời hướng dẫn cùng điều chỉnh tư thế của cậu sao cho giống với tiêu chuẩn bình thường nhất.
Đã lâu rồi Lily mới được thư thái dạo quanh trường đua ngựa một vòng như này, lần gần đây nhất là từ hồi còn rất bé.
“Nói chung là cậu cứ kẹp hai chân ngang bụng của nó thì nó sẽ làm theo ý của cậu.”
Nghe lời huấn luyện viên, Tịch Bất Bạch theo bản năng học theo, Lily nhận được tín hiệu, tốc độ chậm chạp ban đầu bỗng nhiên tăng tốc, giống như mũi tên bị phóng ra khỏi dây cung.
Huấn luyện viên nhìn một người một ngựa lọt ra khỏi tầm mắt thì sửng sốt vài giây, sau đó vắt chân lên cổ, vừa chạy vừa toát mồ hôi hột hô với theo: “Dùng hai tay nắm dây cương giật lại, mau lên!!!”
Đây thực chất là tốc độ thường ngày của Lily và chủ nhân, nhưng đối với Tịch Bất Bạch hiện tại lại có hơi quá sức.
“Lily! Lily!”
Huấn luyện viên theo sau tim đập như trống, Tịch Bất Bạch học theo huấn luyện viên nhẹ nhàng kéo dây cương bằng hai tay, nhưng con ngựa vẫn không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí còn chạy tán loạn trên trường đua.
Lý Niệm liếc nhìn Tịch Bất Bạch và con ngựa bên dưới người chạy vụt qua người mình, mơ hồ hỏi huấn luyện viên: “Tại sao cậu ta được phép cưỡi con ngựa đó?”
Vừa rồi lúc ở chuồng ngựa, huấn luyện viên có nhấn mạnh con ngựa đó thuộc quyền sở hữu của thành viên, tuyệt đối không thể chọn được.
Huấn luyện viên cưỡi ngựa ở bên cạnh cũng chẳng hiểu mô tê gì.
Lúc này, Lily như đánh hơi được thứ gì đó trong không khí, cô nàng đổi hướng chạy, kéo theo cả người trên lưng ồ ạt phi về phía bục gỗ lộ thiên.
Tịch Bất Bạch lần đầu cưỡi ngựa mà có thể cảm nhận được khoái cảm khi say xe, cả người dính sát vào ngựa, nét họa rối bù cả lên, vì ngựa phóng đi quá nhanh, khung cảnh như bị chuyển từ một bộ phim hoạt hình tỉ mỉ từng li thành một bản phác thảo giản đơn với những đường nét thô ráp.
Tay cậu nắm chặt lấy dây cương, mờ mịt không biết mình còn phải chịu đựng thêm bao lâu.
Con ngựa dưới thân chẳng mấy chốc đã ngừng lại, theo sát hành động của nó là một tiếng mắng trách.
“Lily.”