Luke Striker, ngôi sao màn bạc kiêm người tình bị ruồng bỏ sẽ đến Clayton, bang Indiana.
“Trong bộ phim tiếp theo của mình, anh ấy sẽ vào vai một học sinh năm cuối tại một trường trung học ở vùng Trung Tây,”- ông Mitchell giải thích. “Luke cảm thấy cần phải hòa mình vào văn hóa học đường ở Indiana để có thể nhập vai chân thật nhất…”
“Ai mà biết được cậu ấy lại tận tâm với nghề nghiệp của mình đến vậy chứ?”- Cô Kellogg thốt lên.
Tôi thì rõ là không biết rồi. Ý tôi là, chẳng thể nghĩ như vậy nếu xem quảng cáo snack Doritos của anh ấy đã làm trong dịp Super Bowl hồi năm ngoái.
Annie
Vấn – Đáp
Hãy gửi tới Annie mọi khúc mắc, những tâm tư tình cảm rắc rối nhất của bạn. Mạnh dạn lên, bạn dám không! Mọi thư từ gửi cho Annie sẽ được đăng lên tờ Register của trường trung học Clayton. Chúng tôi đảm bảo tên và địa chỉ e-mail của người gửi sẽ được giữ kín.
Annie thân mến,
Mẹ kế của mình suốt ngày phàn nàn rằng tất tật những gì mình thích đều xấu cả, và rằng mình không nên thích những thứ này hay thứ kia bởi vì suy cho cùng thì rốt cuộc mình cũng sẽ phải xuống địa ngục. Dì ấy nghĩ rằng thích nhạc Rock, đọc truyện viễn tưởng và xem MTV là tội lỗi. Dì ấy cứ lập đi lặp lai điệp khúc, rằng nhạc, rằng sách và những người mình hâm mộ đều xấu xa hết.
Mình tôn trọng sở thích của dì ấy, và đáng nhẽ dì ấy cũng nên đối xử như vậy với mình. Còn bạn nghĩ sao, Annie?
Ký tên: .
Kẻ sắp xuống địa ngục thân mến,
Hãy bảo dì của bạn cứ bình tĩnh. Bạn sẽ không phải xuống địa ngục đâu. Bạn đang ở trong đó rồi. Và tên gọi của nó là trường trung học.
-Annie
MỘT
Tôi đã chứng kiến vụ bắt cóc Betty Ann Mulvaney.
Đúng ra là tôi và hai mươi ba người khác nữa trong tiết học đầu tiên, môn tiếng Latinh, ở trường trung học Clayton (với tổng số 1.200 học sinh).
Tuy nhiên, khác với mọi người, tôi đã làm gì đó để ngăn chặn việc này. Kiểu như thốt ra câu: “Kurt, anh làm trò gì thế?”
Kurt chỉ đảo mắt một cái. Anh ta bảo: “Thôi nào Jen. Chỉ là đùa thôi mà.”
Nhưng mà cái cách Kurt Schraeder giật lấy Betty Ann từ trên bàn cô Mulvaney rồi nhét nó vào cái ba-lô hiệu JanSport của anh ta thật chẳng buồn cười chút nào. Mấy sợi tóc bằng chỉ màu vàng của nó mắc vào khóa kéo ba-lô của anh ta.
Kurt mặc xác. Anh ta cứ tiếp tục kéo khóa.
Lẽ ra tôi phải nói nhiều hơn thế. Lẽ ra tôi nên nói, “Để nó về chỗ cũ đi Kurt”.
Thế nhưng tôi đã không làm thế. Tôi không làm bởi vì … chuyện đó để sau hẵng nói. Hơn nữa tôi biết làm thế cũng chẳng ích gì. Kurt đã tới “high five” (đập tay ăn mừng chiến thắng) với các bạn của anh ta, những kẻ to xác ngồi ở bàn cuối cùng và chỉ học lớp này (lần thứ 2 nhé, họ đã học lớp này năm trước rồi và rõ ràng là không lấy gì làm giỏi giang) với hi vọng sẽ lấy được điểm cao hơn trong bài thi SA(1) , chứ chẳng phải vì họ có chút hâm mộ nào đối với văn hóa La-tinh hay bởi vì họ nghe nói cô Mulvaney là giáo viên giỏi.
Kurt và lũ bạn của anh ta giấu đi nụ cười tự mãn của họ đằng sau cuốn sách bài tập Paulus et Lucia khi cô Mulvaney bước vào lớp sau hồi chuông thứ hai, với một cốc cà phê bốc khói trên tay.
Sáng nào cũng vậy, cô Mulvaney hát cho chúng tôi nghe “Aurora interea miseris mortalibus almam extulerat lucem referens opera atque labores,” (đại thể là: “lại một buổi sáng tồi tệ nữa, thôi thì ta hãy vào làm việc thôi”), rồi cô cầm một viên phấn và bảo chúng tôi chia thì hiện tại của động từ gaudeo, -ere.
Cô không hề nhận ra là Betty Ann đã biến mất.
Phải cho đến tiết thứ ba- cô bạn thân Trina của tôi ở lớp tiếng La-tinh (Trina là tên viết tắt của Catrina: cô nàng cho rằng mình đâu có giống mèo (2) , nhưng tôi không chắc mình có đồng ý về điều này không ) kể lại – cô Mulvaney đang giải thích về phân từ quá khứ thì nhận ra chỗ trống trên bàn.
Theo lời Trina, cô Mulvaney thốt lên: “Betty Ann đâu rồi?” – bằng cái giọng cao chót vót nghe rất buồn cười.
Lúc đó, tất nhiên cả trường đều biết rằng Kurt Schraeder đã tống Betty Ann vào tủ đựng đồ của anh ta. Thế nhưng chẳng ai nói gì cả. Bởi vì ai cũng thích Kurt.
Thật ra thì cũng không hoàn toàn như vậy, nhưng bạn hiểu ý tôi đấy. Ý tôi là không nên dây vào những kẻ như Kurt Schraeder. Nếu anh ta muốn lấy con búp bê vải của cô giáo thì cứ mặc kệ anh ta. Bởi vì nếu làm khác đi, bạn sẽ phải ăn trưa một mình bên cạnh cột cờ như Cara Bò Cái hay có nguy cơ bị ném bánh khoai tây vào đầu, hoặc là đại loại như vậy.
Vấn đề là cô Mulvaney yêu quý con búp bê ngu ngốc đó. Hằng năm, cứ vào ngày khai giảng là cô ấy lại mặc cho nó bộ đồ cổ động viên Trường trung học Clayton mà cô ấy đã đặt làm ở cửa hàng may So-Fro.
Và vào lễ hội Halloween, cô ấy mặc cho Betty Ann bộ đồ phù thủy bé nhỏ, với cái mũ chóp nhọn và một cái chổi tí xíu. Rồi đến Giáng sinh, cô hóa trang Betty Ann như là một yêu của ông già Noel. Còn cả bộ đồ mặc cho ngày lễ Phục sinh nữa, nhưng cô Mulvaney tránh gọi ra cái tên đó, bởi vì cái được gọi là sự-tách-biệt-giữa-thần-quyền-và-thế-quyền. Cô Mulvaney chỉ gọi đơn giản đó là váy mùa Xuân của Betty Ann.
Nhưng cái váy đó lại đi kèm với mũ nhỏ đính hoa, có dây buộc dưới cằm và một cái rổ đựng trứng chim cổ đỏ thật mà ai đã tặng cô từ lâu lắm rồi, có thể từ những năm 80 khi một khóa tốt nghiệp xa xưa nào đó đã tặng Betty Ann cho cô Mulvaney. Có thể do họ thấy thương cho cô Mulvaney, bởi vì cô ấy là một giáo viên rất, rất tốt nhưng cô ấy vẫn chưa thể có những đứa con của riêng mình.
Câu chuyện đại loại là như vậy. Tôi cũng không biết có thật như vậy không. Tất nhiên là ngoại trừ việc cô Mulvaney là giáo viên giỏi. Bởi vì đó là sự thật. Và cả việc cô chưa từng có con nữa.
Nhưng chuyện còn lại thì … tôi không biết nữa.
Điều tôi thật sự biết là, vào lúc này đây, trong tháng cuối cùng của năm lớp 11 của tôi ở trường trung học, (khi bị bắt đi, Betty Ann đang mặc bộ đồ mùa hè, quần yếm và mũ rơm, giống như Huck Finn (3), và tôi đang ngồi lo lắng vớ vẩn cho con nó. Một con búp bê. Một con búp bê ngu ngốc.
“Bọn họ sẽ không làm hại nó chứ?”- tôi đã hỏi Trina như vậy khi chúng tôi tới lớp hợp xướng cùng ngày hôm đó. Trina sợ tôi không đủ thành tích ngoại khóa trong học bạ bởi vì tôi không thích làm gì ngoài việc đọc sách. Vậy nên cô nàng rủ tôi cùng tham gia đội hợp xướng.
Có điều là hóa ra Trina đã hơi bóp méo ý nghĩa thực sự của nhóm hợp xướng. Thay vì chỉ toàn hoạt động ngoại khóa vui vẻ, hóa ra việc này rất là nghiêm túc. Tôi còn phải thử giọng nữa. Tất nhiên tôi không phải là ca sĩ hát hay nhất thế giới nhưng họ lại đang cần giọng nữ trầm, và vì hình như tôi là giọng nữ trầm, vậy nên tôi được nhận. Những người hát bè giọng nữ trầm chỉ cần là lá la ở cùng một nốt trong khi giọng nữ cao phải hát mọi thang âm và hát thành lời nữa. Vậy nên việc này cũng hay vì về căn bản tôi chỉ ngồi đó, là lá la ở cùng một nốt và đọc sách. Karen Sue Walters, giọng nữ cao đứng đằng trước tôi trên bục biểu diễn có một mái tóc dầy xù tung. Thế là thầy Hall, nhạc trưởng của Những Kẻ Hát Rong- đúng vậy , đội hợp xướng của trường tôi có tên riêng cơ đấy- không thể nhìn thấy tôi đang làm gì.
Thầy Hall đề nghị tất cả tụi con gái mặc áo lót có độn để cho “có sự đồng đềkhi chúng tôi biểu diễn. Chuyện này thật vớ vẩn nhưng sao cũng được.Nó khiến cho học bạ của ta trông đẹp hơn. Ý tôi là việc tham dự nhóm hớp xướng ấy. Không phải chuyện áo lót.
Điều mà tôi không chắc mình có bao giờ tha thứ cho Trina không chính là điều múa may này. Nói nghiêm túc đấy. Chúng tôi phải vừa hát vừa múa… thực ra thì cũng không hẳn là múa, mà giống như là huơ huơ hai tay và tôi thì không phải là người hoa chân múa tay giỏi nhất thế giới. Tôi còn không cảm nhận được nhịp điệu…
“Nếu bọn họ cắt tai của nó thì sao?” – Tôi thì thầm với Trina. Bởi vì thầy Hall đang làm việc với mấy tay giọng nam cao đứng trên bục cách đó vài bậc. Chúng tôi đang chuẩn bị cho cuộc thi các đội hợp xướng trên toàn bang rất quan trọng có tên gọi là Bishop Luers, và thầy Hall rất căng thẳng về việc này. Kết quả là thầy la hét về cách múa tay của tôi bốn hay thậm chí năm lần mỗi ngày thay vì ba như thường lệ. “Và rồi gửi nó đến cho cô Mulvaney cùng với thư đòi tiền chuộc? Họ sẽ không làm việc gì như vậy, phải không? Cậu có nghĩ thế không. Vì như thế là phá hoại tài sản của người khác.”
“Ôi trời ơi,” Trina thốt lên. Cô nàng là giọng nữ cao số một và đứng cạnh Karen Sue Walters. Theo như tôi thấy thì, các giọng nữ cao số một đều có vẻ hách dịch. Nhưng tôi chắc điều đó có thể thông cảm được bởi vì họ phải làm tất cả mọi việc như là lên những nốt rất cao đó. “Cậu bình tĩnh lại đi có được không? Đó chỉ là trò đùa thôi mà. Năm nào bọn học sinh năm cuối chẳng giở một trò gì đó. Mà cậu bị làm sao vậy? Cậu đâu có day dứt như thế với em dê đáng thương- nạn nhân năm ngoái.”
Trò đùa của lớp sắp tốt nghiệp năm ngoái là đặt một con dê lên nóc nhà thể dục. Tôi còn chẳng hiểu chuyện đó có gì buồn cười. Ý tôi là con dê đó lẽ ra đã có thể bị thương rất nặng.
“Chỉ là…”. Tôi không thể nào gạt bỏ hình ảnh sợi tóc bằng chỉ của Betty Ann bị mắc kẹt ở dây khóa kéo ra khỏi đầu mình. “Chỉ là như thế thật là sai trái. Cô Mulvaney rất yêu quý con búp bê đó.”
“Sao cũng được,” Trina nói. “Nó chỉ là con búp bê thôi mà.”
Nhưng tôi chắc chắn rằng, với cô Mulvaney, Betty Ann không chỉ là một con búp bê.
Dù sao thì chuyện này đã dày vò tôi nhiều đến nỗi sau buổi học, khi tôi tới văn phòng của Register – tờ báo trường nơi hầu như ngày nào tôi cũng đến làm việc, không phải để thêm thành tích ngoại khóa, mà bởi vì tôi thật sự thích côngó- tôi đã buộc miệng thốt lên ở cuộc họp Ban Biên tập rằng ai đó nên viết bài về vụ này. Ý tôi là Vụ bắt cóc Betty Ann Mulvaney.
“Một câu chuyện,”- Geri Lynn Packard tóm tắt lại- “Về một con búp bê.”
Geri Lynn lắc lắc cái lon Coke Diet khi nói vậy. Geri Lynn thích uống Coke Diet khi đã bay hết ga, vậy nên chị ấy lắc cái lon cho đến khi hết ga rồi mới uống. Cá nhân tôi thì nghĩ vị của soda đã bay hết ga là lạ, nhưng nó chưa phải là điều kì lạ nhất về Geri Lynn – nếu như bạn hỏi tôi – là mỗi lần chị ấy và Scott Bennett, tổng biên tập của tờ báo trường, hôn hít nhau trong phòng tập dưới tầng hầm tại nhà bố mẹ chị ấy, Geri lại đánh dấu vào trong cuốn sổ làm việc của chị một trái tim nhỏ.
Tôi biết điều này vì có một lần chị ấy đã cho tôi xem cuốn sổ của mình, và trong đó trang nào cũng có một trái tim.
Mà chuyện Geri và Scott là một cặp cũng rất buồn cười. Bởi vì tôi và hầu như các thành viên khác của tờ Register đều đã tưởng rằng Geri Lynn đã được chỉ định làm Tổng biên tập của năm nay. Mà tôi cũng ngờ rằng chính Geri Lynn cũng nghĩ như vậy. Dù sao thì Scott cũng chỉ mới chuyển tới trường Clayton mùa hè vừa rồi.
Cũng không hẳn như vậy. Thực ra cậu ấy đã từng sống ở đây… thậm chí chúng tôi còn học chung hồi lớp 5. Nhưng chẳng phải là chúng tôi từng nói chuyện với nhau hay gì đâu. Ý tôi là ta không nói chuyện với bạn khác giới học cùng hồi lớp 5. Mà hơn nữa Scott cũng chưa bao giờ là loại con trai nhanh mồm nhanh miệng.
Nhưng cậu ấy và tôi từng cùng thích những quyển sách “lạc hậu” trong thư viện trường. Những cuốn sách không thời thượng như là tiểu sử Michael Jordan hay Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên gì gì đó, mà là các cuốn sách khoa học viễn tưởng như là “Dòng dõi Sao tiên nữ”, “Biên niên sử sao Hỏa” hay là “Hành trình viễn tưởng”. Những cuốn sách khiến cô thủ thư cau mày một chút khi chúng tôi chọn và hỏi ướm: “Em chắc là em muốn đọc cuốn sách kiểu này chứ?”. Bởi vì chúng không hẳn là cuốn sách hợp với tầm tuổi của chúng tôi.
Tất nhiên là chúng tôi chưa bao giờ bàn luận với nhau về chúng hay gì đâu. Ý tôi là những cuốn sách mà Scott và tôi từng đọc ấy. Tôi chỉ biết là cậu ấy cũng đọc những cuốn sách giống như tôi bởi vì mỗi khi tới mượn sách tôi lại thấy chữ ký của Scott ở đó, ngay trên chữ ký của tôi trong quyển sổ mượn sách.
Rồi bố mẹ cuả Scott ly dị và cậu ấy chuyển đi cùng với mẹ tôi không gặp cậu ấy mã tới mùa hè vừa rồi, khi Ban biên tập của Register buộc phải đi trại sáng tác thực tế do nhà trường tài trợ cùng với cố vấn của chúng tôi là thầy Shea, người thường bắt chúng tôi phải chơi những trò chơi tin tưởng để chúng tôi có thể làm việc chung với nhau. Khi đó tôi đang đứng ở bãi đậu xe, đợi lên xe buýt để tới trại sáng tác. Và rồi chiếc xe ô tô đó đổ lại và bạn thử đoán xem ai bước xuống xe nào?
Đúng vậy, là Scott Bennett. Hóa ra là cậu ấy đã quyết định đến sống với bố một lần xem sao. Và khi cậu ấy gửi tới vài bài báo cậu ấy viết cho tờ báo ở trường cũ, thầy Shea đã nhận cậu ấy vào tòa soạn.
Và cho dù như có vẻ như đầu Scott đã được ghép vào cơ thể của một trong những bức tượng thần Hy Lạp của cô Mulvaney, bởi vì cậu ấy đã cao hơn tới cả mét và trở nên rất vạm vỡ so với khi cậu ấy, bạn biết đấy, 10 tuổi, thì tôi vẫn thấy cậu ấy là Scott của ngày xưa. Bởi vì có một bản “Bùa bắt mộng” (Dreamcatcher) thò ra khỏi ba lô của cậu ấy, mà tất nhiên là tôi cũng đang tìm đọc nó.
Vào cuối kỳ thực tế, thầy Shea đã đề nghị Scott làm Tổng biên tập, bởi vì cậu ấy thể hiện khả năng lãnh đạo tài ba và có bài luận rất xuất sắc kể về trải nghiệm là anh chàng duy nhất trong lớp học nấu ăn, hình phạt cho việc gây rối gì đó ở Milwaukee, nơi cậu ấy sống với mẹ. Tôi đoán là Scott đã phạm chút lỗi lầm ở đó, rằng cậu ấy phản ứng lại, và nhà chức trách đã “mời” cậu ấy tham gia vào chương trình thử nghiệm mới dành cho thiếu niên “có nguy cơ đe dọa cộng đồng”.
Họ đã cho cậu chọn xưởng sửa chữa ô tô hay là lớp học nấu ăn.
Scott là anh chàng duy nhất trong lịch sử của chương trình này đã chọn lớp nấu ăn.
Dù sao thì trong bài luận đó, Scott đã viết về buổi học đầu tiên, giáo viên hướng dẫn đã đưa ra một quả bí rợ và nói rằng: “Chúng ta sẽ biến thứ này thành món súp,”. Lúc đó, Scott đã nghĩ cô này lại là một kẻ dối trá đại tài nữa, giống như tất cả những người lớn khác mà cậu ấy từng biết.
Nhưng rồi cuối cùng họ đã làm thành công món súp bí rợ và điều đó đã thay đổi cuộc đời Scott. Cậu ấy không bao giờ dính vào rắc rối nữa.
Rắc rối duy nhất, theo lời Scott là cậu ấy không thể kiềm chế ham muốn nấu nướng được nữa.
Tất nhiên là bài luận của Scott cho dù có tốt đến đâu đi nữa thì cũng không thể giúp cậu ấy có được vị trí Tổng biên tập nếu như Geri Lynn tham gia vào chuyến đi thực tế. Geri chả hiền lành gì, luôn mồm khẳng định rằng bổ nhiệm Scott vào một vị trí quan trọng như vậy thì không công bằng. Trong khi Geri học lớp trên và có bề dày cống hiến gấp tỉ lần một oắt con mới tới trường Clayton như Scott.
Nhưng Geri đã chọn dự tại hè báo chí truyền hình ở mãi tận California (Geri Lynn cũng giỏi lấy lòng người ta như cô nàng Mary Hart dẫn chương trình Entertaiment Tonight vậy nên chị ấy còn nhận được học bổng để tới đó), và vậy là chị ấy không có mặt trong chuyến đi thực tế.
Thế nhưng khi chị ấy chấp nhận quyết định của thầy Shea một cách hòa nhã. Có thể đó là thứ họ đã dạy ở trại hè báo chí truyền hình. Bạn biết đấy, làm thế nào để tỏ ra hòa nhã về mọi việc. Chúng tôi thì chẳng học được điều gì như thế từ chuyến đi thực tế - cho dù chúng tôi có khoảng thời gian tán gẫu thật là vui vẻ với chủ đề chính là thầy Shea. Như kiểu thầy Shea bắt chúng tôi làm thứ bài tập tin tưởng lẫn nhau. Trong đó bao gồm việc cả đội phải leo lên khúc gỗ mắc kẹt giữa hai cái cây bằng tay không, cách mặt đất hai phẩy một mét, ở giữa rừng vì “một bức tường bơ lạc khổng lồ sắp sửa ặp xuống đầu chúng tôi” (theo nguyên văn lời thầy í).
Tôi đã nói là khiếu hài hước của thầy Shea rất có vấn đề mà.
Nhưng khi tất cả chúng tôi đứng phổng ra nhìn thầy ấy trân trối thì thầy bảo: “Sao, nghe lạ quá à?”
Và Scott đã trả lời với vẻ hoàn toàn vô cảm, “Vâng, ý tưởng leo cây khá là lạc loài ạ, thưa thầy Shea”.
Đó là khi chúng tôi hiểu rằng Scott có mọi phẩm chất cần thiết cho chức vụ Tổng biên tập. Ngay cả Geri Lynn – dù có khao khát chức vụ ấy đến đâu - cũng nhận ra khả năng lãnh đạo vượt trội của Scott. Ít ra thì, Trái tim bé nhỏ đầu tiên trong cuốn sổ của chị ấy xuất hiện chỉ khoảng một tuần sau khi học kỳ bắt đầu. Vậy nên tôi chắc chị ấy không có thời gian để nung nấu hận thù.
“Mình nghĩ câu chuyện đó rất hay đấy” – Scott đã nói vậy về ý tưởng của tôi. Chuyện viết bài về vụ bắt cóc Betty Ann ấy.
“Sẽ hay lắm đây. Chúng ta có thể làm tờ thông báo mất tích cho Betty Ann, giống như thứ người ta thường có trong đồn công an ấy. Và đưa ra giải thưởngnhân danh cô Mulvaney.”
Geri Lynn ngừng lắc lon soda của chị ấy. Và khi Geri thôi lắc lắc cái lon, đó là dấu hiệu mọi người nên dè chừng. Bởi vì Geri rất nóng tính. Tôi chắc học không có chương trình huấn luyện về điều đó ở trại hè báo chí truyền hình.
“Đó là ý tưởng ngu ngốc nhất tôi từng nghe,” chị ấy nói. “Một giải thưởng à? Cho việc trao trả một con BÚP BÊ?”
“Nhưng Betty Ann không chỉ là một con búp bê,” Scott nói. “Nó giống như là một linh vật không chính thức của trường.”
Và điều đó chỉ có đúng trở lên bởi vì linh vật thật sự của trường chúng tôi lại quá thê thảm. Chúng tôi là gà trống Clayton. Đúng là thảm hại toàn tập. Nhưng chuyện đó cũng không thành vấn đề, bởi vì dù sao thì trường chúng tôi cũng thua mọi trận đấu mà chúng tôi tham dự, trong mọi môn thể thao.
Nhưng bạn nên nhìn thấy bộ đồ gà đó. Nó thật sự rất là mất mặt. Còn mất mặc hơn nhiều việc nhận một con búp bê làm linh vật của trường.
“Mình nghĩ ý của Jen hay đấy” – Scott nói, phớt lờ vẻ cau có của Geri. “Kwang này, cậu viết một bài về chuyện đó nhé?”
Kwang gật đầu và ghi chú vào chiếc Palm Pilot của cậu ta. Tôi thì tiếp tục cúi gầm mặt xuống cuốn sổ ghi chép, cầu mong rằng Geri Lynn sẽ không cáu tôi. Tất nhiên tôi chẳng thiết tha gì Geri nhưng chúng tôi thỉnh thoảng ăn trưa cùng nhau. Và hơn nữa chúng tôi là những cô gái duy nhất ở tòa báo này (tất nhiên là ngoại trừ mấy cô nàng “mới vào nghề” nhưng họ thì tính làm gì? ). Geri đã thổ lộ với tôi rất nhiều điều – như là chuyện những trái tim đó, rằng Scott hôn rất giỏi, nếu không muốn là tuyệt vời.
Và còn nữa, vào các sáng chủ nhật, Scott thường nướng bánh táo. Tôi rất mê món bánh táo. Nhưng Geri Lynn thì sẽ chẳng đụng đến. Chị ấy thường nói Scott cho quá nhiều bơ vào trong vỏ bánh và rằng chỉ cần nhìn nó thôi đủ khiến cho chị ấy cảm thấy các động mạch của mình đông cứng lại.
Ngay khi nghe Scott nói để ý tưởng của tôi cho Kwang, Geri gầm lên:
“Trời ạ,” Geri nói. “Đó là ý tưởng của Jen. Sao anh không để cho Jen viết bai đó? Sao anh toàn lấy ý tưởng của Jen rồi đưa chúng cho người khác?”
Tôi một làn sóng hoảng loạn trào tới, và tôi liếc Scott một cái.
Nhưng cậu ấy hoàn toàn bình tĩnh khi nói, “Jen quá bận với việc trình bày báo rồi.”
“Làm sao anh biết được?” – Geri gầm gừ. “Anh có bao giờ thèm hỏi Jen đâu?”
Tôi nói: “Không sao đâu Geri. Em bằng lòng với vị trí của em trong ban.”
Geri khịt mũi như thể không tin nổi lời tôi nói. “Xin em đấy.”
Tôi đã không thể nói rằng trình bày báo là tất cả những gì tôi muốn. Đó là vì tôi còn làm hơn như thế nhiều cho tờ báo này.
Chỉ là không ai được biết điều đó. Không ai ngoại trừ Scott và thầy Shea và vài người khác nữa trong ban quản trị nhà trường.
Bởi vì có một chuyện khác đã xảy ra trong chuyến đi thực tế mùa hè. Thầy Shea đã tìm gặp tôi và hỏi liệu tôi có muốn nhận một trong những vị trí được thèm muốn nhất và bí mật nhất trong tòa soạn… một vị trí mà nhiều năm qua đã thành truyền thống chỉ dành cho học sinh năm cuối, nhưng thầy Shea cảm thấy rằng chỉ có tôi mới đáp ứng được, cho dù tôi chỉ mới là học sinh lớp 11…
Và tôi đã nhận lời.
Annie
Vấn – Đáp
Hãy gửi tới Annie mọi khúc mắc, những tâm tư tình cảm rắc rối nhất của bạn. Mạnh dạn lên, bạn dám không! Mọi thư từ gửi cho Annie sẽ được đăng lên tờ Register của trường trung học Clayton. Chúng tôi đảm bảo tên và địa chỉ e-mail của người gửi sẽ được giữ kín.
Annie thân mến,
Bạn hãy giúp mình với! Mình thật sự đang phải lòng một chàng trai còn chẳng biết tới sự tồ của mình trên đời này. Tất nhiên anh ấy chưa bao giờ thật sự gặp mình, bởi vì anh ấy sống cách đây 3.200 km và làm việc trong ngành giải trí. Thế nhưng khi mình xem anh ấy trên màn ảnh, và nhìn sâu vào cặp mắt xanh của anh ấy, mình đã biết rằng chúng mình dành cho nhau. Không biết mình có thể sống mà không có anh ấy trong bao lâu nữa. Nhưng mình lại không đủ tiền để mua vé máy bay tới Los Angeles, mà ở đó mình cũng chẳng có một chỗ nào để ở cả. Xin hãy nghĩ giúp mình một cách để có thể gặp tình yêu của đời mình trước khi anh ấy lới New Zealand đóng bộ phim tiếp theo.
Ký tên: Kẻ si mê.
Kẻ si mê thân mến,
Có một ranh giới giữa sự hâm mộ và quấy rối người nổi tiếng, và có vẻ như bạn đã sẵn sàng băng qua nó. Hãy từ bỏ ảo tưởng và tập trung vào những gì quan trọng ấy, như là học cho xong trung học và thi vào đại học.
Ngoài ra, rõ ràng là bạn đang nói về Luke Striker, và mình nghe nói anh ấy đang còn đau khổ về chuyện tình cảm với Angelique Tremaine. Vậy nên bạn hãy quên chuyện đó đi.
-Annie