Thần tượng Teen

Đặc biệt là khi, lúc sau buổi học ngày hôm đó, không chỉ có Scott và tôi đi bộ quãng đường dài băng qua bãi gửi xe để tới chỗ xe của cậu ấy. Cả Trina cũng ở đó nữa, bởi vì Scott đã nói, “Được chứ,” khi tôi hỏi cậu ấy liệu có thể cho Trina đi cùng chúng tôi sau buổi tập kịch của cô nàng không, bởi vì Trina và Steve đã chia tay – và dù sao thì cậu ấy cũng đang ở tít tắp tận Bishop Luers.
Trina trông chẳng có chút nào ngạc nhiên khi tôi bảo rằng Scott đã lái xe đưa tôi về suốt cả tuần. Có vẻ như cô nàng coi đó là chuyện đương nhiên và rằng chuyện đó chẳng có gì to tát cả.
Nhưng có lẽ Trina đã không nhận ra rằng đây thực sự là một chuyện to tát. Một chuyện rất to tát ấy. Bởi vì Scott và Geri đã chia tay. Vậy nên chỉ có mỗi tôi và Scott trong xe. Một mình với nhau.
Nhưng tôi đoán rằng Trina chỉ nghĩ Scott và tôi là bạn. Mà đúng như thế thật. Vậy nên chuyện ở một mình với nhau trong xe của cậu ấy thì cũng chẳng có vấn đề gì. Mà cũng đúng như thế thật.
Vậy thì tại sao tôi lại cảm thấy thật nhẹ lòng khi có Trina đi cùng chúng tôi? Nhẹ lòng và dù sao… vẫn có đôi chút thất vọng?
Sao cũng được. Tôi từ bỏ việc cố gắng phân tích các cảm xúc của mình. Vì lý do nào đó, những cảm xúc đó gần đây xuất hiện quá nhiều.
Chúng tôi đang đi bộ về phía xe của Scott, chỉ ba chúng tôi, háo hức bàn tán về việc sẽ làm gì vào kỳ nghỉ hè sắp tới – Trina, trại hè sân khấu; Scott, thực tập ở tờ báo địa phương; tôi, trông trẻ (tất nhiên) – thì có một chuyện hoàn toàn bất ngờ xảy ra. Một chiếc xe khách rất lớn tiến vào bãi đậu xe. Chẵng phải là xe chở học sinh hay xe chạy đường dài, mà là một chiếc xe du lịch. Nó tiến vào phía sau trường, và dừng lại.
Trina bị thu hút bởi cảnh tượng đó, đông cứng lại trên đướng đi.
“Ôi chúa ơi,” cô nàng nói, nhìn chằm chằm vào cái xe. “Sao họ lại về sớm vậy? Lẽ ra họ phải về muộn hơn chứ. Trừ khi…”
Chúng tôi nghe tiếng cửa xe mở ra. Rồi một giây sau đó, tôi nhận ra giọng thầy Hall hò hét mọi người phải kiểm tra chắc chắn không để quên thứ gì trên xe trước khi xuống.
“… họ không vào được vòng chung kết,” Trina nói.
Và quả nhiên, một trong những người đầu tiên xuất hiện từ đằng sau cái xe, với cái túi vải đựng bộ tuxedo vắt qua vai, là Steve, bạn trai cũ của Trina. Cậu ấy không nhận ra ngay rằng cô nàng đang đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào cậu, bởi vì cậu ấy đang mải moi móc chìa khóa xe ở trong túi quần jeans.
Rồi, trong khi Scott và tôi đứng đó chứng kiến, Trina làm một điều đáng kinh ngạc nhất. Bạn biết đấy, cứ xét theo việc cô nàng và Steve đã chia tay, và cô nàng đã kể cho tôi rằng cô nàng tức giận cậu ta chết đi được vì đã đá cô nàng như vậy, chỉ vài ngày trước khi buổi dạ vũ quan trọng nhất của năm học diễn ra. Tất nhiên là ngoại trừ việc, chính vì hành động đó của anh chàng đã khiến cô nàng nhận ra rằng Steve chính là tình yêu đích thực của mình và rằng cô nàng sẽ chẳng bao giờ yêu ai nhiều như đã yêu cậu ta. Kể cả Luke Striker.
Điều Trina đã làm là gọi tên cậu ấy.
Chỉ có thế thôi. Chỉ gọi tên
Tiếng gọi đó đã lan đi. Vang vọng khắp cả bãi giữ xe. Bởi vì cô nàng đã luyện thanh rất nhiều, vào các buổi tối trong phòng ngủ.
Steve ngước nhìn lên và dường như là trở nên bất động vì sững sờ. Rõ ràng là Trina là người cuối cùng mà cậu ta nghĩ rằng sẽ gặp phải.

Và anh chàng cũng chẳng quá phấn khởi khi nhìn thấy cô nàng.
“Tuyệt thật,” anh chàng nói, khi nhìn thấy Trina. Giọng của Steve cũng chả kém cạnh gì. Thật may mà anh chàng này luôn đóng cặp với cô nàng. Câu lạc bộ kịch của trường trung học Clayton chẳng thể đủ sức chi tiền cho hệ thống âm thanh và micro. “Ra là cậu đấy.”
“Steve”, Trina lập lại. Nhưng Steve không để cho cô nàng nói tiếp.
“Ôi không”, anh chàng nói, và giơ một tay lên – cánh tay vẫn đang định nắm chùm chìa khóa xe – để ngăn cô nàng khi cô nàng định tiến về phía anh chàng. “Không, cậu đừng làm vậy. Cậu có biết mình đã phải trải qua những gì trong mười tiếng vừa qua không? Mình đã phải lên cái xe đó từ sáu giờ sáng. SÁU GIỜ SÁNG ấy, Trina ạ. Với một đám giọng nữ cao hát bài “Chín-chín Chai Bia trên Tường.” Theo kiểu hòa âm hai bè. Vào lúc sáng sớm.”
Scott và tôi thích thú đúng nhìn Steve chém chém ngón tay trỏ về phía Trina. Tôi phải thừa nhận là chuyện này thật là hay. Tôi chưa từng thấy yết hầu của Steve lên xuống dữ dội như vậy.
“Và tại sao cơ chứ?” – Steve hỏi, dường như không nhằm vào ai đó cụ thể. Hoặc có thể là dành cho tất cả chúng tôi. “Bởi vì bạn gái cũ của tôi đã cầu xin tôi làm điều đó. Cầu xin tôi tham gia vào đội hợp xướng ngu ngốc của cô ta. Và tôi đã làm như vậy. Và rồi tôi đã phát hiện ra – tất nhiên là đã quá muộn, bởi vì tôi đã lên cái xe quái gở đó – rằng bạn gái cũ của tôi còn chẳng buồn ló mặt. Rồi thì tôi phải ngồi trên cái xe đó suốt ba tiếng đồng hồ trước khi lên sân khấu và đứng đờ ra ở đó trong bộ tuxedo đi thuê, như một thằng dở hơi thật sự, hát hò về đôi giày có khóa cài của tôi trước mặt mẹ hoa hậu Kentucky quái dị. Mà bà ta thì cho rằng chúng tôi hát rất tệ. Tôi cho cô biết nhé, Trina! Tôi bỏ đây .”
Để nhấn mạnh quan điểm của mình, Steve quẳng cái túi vải đựng bộ tuxedo của mình xuống mặt đường rải nhựa. Rồi thì giậm lên nó
“Tôi bỏ đây,” cậu chàng hét lên. Rất nhiều các thành viên Những Kẻ Hát Rong khác đã đi ra từ phía sau cái xe và nghe ngóng tất cả vụ om sòm đó, họ đang đứng nhìn Steve và Trina chằm chằm, cũng giống như chúng tôi vậy. Tôi nhìn thấy Kwang với chiếc Palm Pilot của cậu ấy, Jake Mancini với cái kèn tuba của mình và Karen Sue Walters, trông có vẻ hơi bị chấn động vì toàn bộ sự vụ này, với chiếc váy đỏ đính cườm của cô ta rũ xuống trên cái mắc treo.
Thầy Hall cũng ở đó, với sự kinh hoàng hiển hiện trên khuôn mặt khi nhìn thấy giọng nam trung tốt nhất của thầy đang giày xéo cái áo tuxedo đi thuê.
“Tôi bỏ đây,” Steve hét lên. “Không kịch cọt gì nữa. Không nhạc nhẽo gì nữa. Và không hợp xướng hợp xiếc gì hết, Trina. Hết rồi. Tôi phát ốm vì phải tham gia mấy cái trò này chỉ để làm cô vui lòng. Giờ thì tôi sẽ làm điều trước kia tôi muốn làm.” Cậu chàng dừng giày xéo bộ tuxedo và nhìn cô nàng trừng trừng, ngực cậu phập phồng lên xuống. “Năm tới tôi sẽ vào đội bóng rổ.”
Tất cả mọi cái đầu ở bãi đậu xe đều quay về phía Trina để xem cô nàng phản ứng như thế nào. Kể cả tôi cũng vậy.
Màn trình diễn của Trina đã không gây thất vọng. Chẳng phải vô cớ mà cô nàng là bạn diễn chính của Steve trong tất cả những vở kịch đó. Cô nàng hất tung màu tóc dài óng như tơ ra đằng sau, rồi vươn tay ra.
Rồi cô nàng nói, “Anh muốn làm gì cũng được. Em yêu anh.”
Và Steve, với một tiếng thét bị bóp nghẹt mà có vẻ như chất chứa nhiều sự tan nát cũng như sự yêu thương, đã ôm xiết cô nàng và môi hai người đó chạm vào nhau…
…Trước sự thỏa mãn của tất cả các khác giả đang theo dõi… mà có thể là ngoại trừ thầy Hall, người đã quay lưng lại và đi phăm phăm tới chỗ chiếc Jetta của thầy mà chẳng thèm nói với ai lời nào.
Có vẻ như là sau vụ đó, Trina sẽ không đi về nhà cùng với Scott và tôi. Mà như thế cũng tốt. Tôi đã hơi bị choáng trước màn trình diễn của sự đam mê thả phanh mà tôi vừa được chứng kiến. Tôi chưa từng thấy nụ hôn nào như thế kể từ hồi… thực ra thì chưa bao giờ.

Nhưng tôi nghĩ Scott chẳng thấy sốc đến thế. Cứ nhìn những trái tim trong sổ hẹn hò của Geri Lynn thì biết. Bởi vì có vẻ như cậu ấy có thể nói thành lời.
“Jen này”, cậu ấy nói, khi chúng tôi rẽ vào khu phố nhà tôi. “Về chuyện của cậu và Luke…”
“Bọn mình chỉ là bạn thôi.” Ít nhất điều đó là điều tôi có thể nói. Ý tôi là, tôi đã luyện tập câu này đủ rồi.
“Ừ”. Scott nói. “Mình biết điều đó. Ý mình là, mình biết cậu nói thế nào với báo chí. Nhưng đây là mình đang hỏi cậu mà.”
“Bọn mình chỉ là bạn thôi”, tôi nhắc lại lần nữa. Nhưng lần này cách nói của tôi không giống lần trước. Bởi vì tôi đã quay đầu sang để nhìn cậu ấy. Và tôi có thể thấy là đây không chỉ là một câu hỏi ngẫu nhiên. Scott thực sự muốn biết.
“Mình hiểu”, Scott nói. Trông cậu ấy có vẻ… tôi không biết nữa. Trong một giây, tôi đã nghĩ rằng cậu ấy có vẻ… giận dữ.
Chỉ có điều tại sao Scott lại giận tôi chứ? Tôi đã làm gì nào?
“Nhưng … đúng vậy mà.” Tôi nói, sự thực là chẳng biết phải nói gì khác.
“Ừ”, Scott nói bằng cái giọng khác hẳn. “Mình hiểu.”
Vào lúc đó, chúng tôi đỗ lại trước nhà tôi. Và cái đám phóng viên tin tức thường lệ đó lao tới xe của Scott, tất cả đều chĩa micro về phía cửa sổ xe chỗ tôi ngồi.
“Greenley? Em Greenley, có thật là em sẽ vào vai nữ chính trong bộ phim tiếp theo Luke Striker đóng không?”
“Scott”, tôi lo lắng nhắc lại. Cậu ấy bị làm sao vậy?
Nhưng có thể tôi chỉ tưởng tượng ra cái chuyện cậu ấy giận-tôi đó, Bởi vì chỉ một giây sau, Scott mỉm cười với tôi và nói, “Cậu nên chạy ù vào đi trong khi mới chỉ có ba mươi hay bốn mươi phóng viên ở ngoài đó.”
Tôi cười với cau pha trò của cậu ấy. Hơi yếu ớt một chút.
“Được rồi”, tôi nói. “Hẹn gặp lại cậu.”

“Ừ,” cậu ấy nói. “Hẹn gặp lại cậu vào thứ Hai.”
Hẹn gặp lại cậu vào thứ Hai. Phải rồi. Bởi vì tối mai tôi sẽ tới Spring Fling với Luke. Và Scott sẽ chẳng tới đó. Vậy là mãi đến tận thứ Hai tôi mới gặp lại cậu ấy. Sao việc nhận ra điều đó lại khiến tôi cảm thấy như có ai đó đang thọc tay vào trong lồng ngực tôi và giật phăng trái tim của tôi ra?
Tôi vẫn còn cảm thấy như vậy khi chuông điện thoại vang lên vào tối hôm đó. Đó là Trina kể một thôi một hồi rằng cuối cùng cô nàng sẽ tới Spring Fling và tôi có thể xem cái váy của cô nàng, rằng cuối cùng cô nàng đã xoay xở để thuyết phục được mẹ cho cô nàng mặc màu đen.
“Ừ”, là tât cả những gì tôi có thể nghĩ ra để đáp lại.
Có vẻ như Trina chẳng nhận ra sự kiệm lời của tôi.
“Túm lại thì chuyện với Scott thế nào?” – Trina hỏi.
Tôi đột ngột cảm thấy khó thở. Hóa ra cô nàng có để ý. Trina đã để ý thấy. Rằng có thể tôi thich Scott. Ôi không. Cô nàng để ý thấy rồi.
“Ý cậu là gì?” – tôi hỏi đầy lo lắng.
“Cô gái mà Geri nói cậu ta thích là ai vậy?”
Tim tôi lộn nhào trong lồng ngực, chứng tỏ là nó vẫn chưa bị đứt ra. “Cô gái? Cô gái nào?”
“Cậu biết đấy. Cô gái bí mật mà Geri nghĩ rằng Scott đang thích ấy. Cậu nghe chị ấy nói về chuyện đó rồi mà.”
Đúng vậy đấy, tôi đã nghe Geri nói. Nhưng tôi đã phải cố gắng hết sức để phớt lờ chị ấy. Bởi vì tôi không muốn nghe chuyện Scott thích một cô gái khác.
Một cô gái nào khác mà không phải là tôi.
“Chúa ơi”, Trina nói. “Chẳng phải sẽ rất hay sao nếu hóa ra cô gái mà Scott thích lại chính là cậu?”
“Ừ”, tôi nói, siết cái ống nghe chặt tới nỗi tôi ngạc nhiên là nó lại không trượt khỏi tay tôi và bay ngang qua phòng.
“Không, tớ nói thật đấy”, Trina nói. “Ý tớ là, ngày nào cậu ấy cũng đưa cậu về . Và các cậu thích những cuốn sách giống nhau – những cuốn sách về ngày-tận-thế đó. Sẽ là hay cực kỳ nếu cô gái mà Scott thầm yêu lại chính là cậu?”
“Scott không yêu tớ”, tôi buồn bã nói. Hẹn gặp cậu vào thứ Hai. Phải rồi, đó chẳng phải là lời mà một anh chàng đang yêu ta sẽ nói với ta.
“Ừ, có thể cậu nói đúng” Trina tùy tiện nói, “Hơn nữa, cậu có Luke rồi mà.”
“Luke và tớ chỉ là …”

“Ôi Chúa ơi, tớ hiểu chuyện này mà,” Trina nói.
Ngoại trừ việc cô nàng chẳng hiểu gì cả. Chẳng ai hiểu cả.
Mà người ít hiểu nhất, tôi bắt đầu nghĩ, lại chính là tôi.
Annie
Vấn – Đáp
Hãy gửi tới Annie mọi khúc mắc, những tâm tư tình cảm rắc rối nhất của bạn. Mạnh dạn lên, bạn dám không! Mọi thư từ gửi cho Annie sẽ được đăng lên tờ Register của trường trung học Clayton. Chúng tôi đảm bảo tên và địa chỉ e-mail của người gửi sẽ được giữ kín.
Chào Annie,
Tuần nào tôi cũng đọc chuyên mục của bạn, và tôi nghĩ bạn hoàn toàn đưa ra những lời khuyên tệ hai. Ai lại nói với cô gái có bà mẹ kế quan tâm đến linh hồn bất tử của cô ấy rằng đừng lo lắng về địa ngục, bởi vì bạn ấy đang ở trong đó rồi.
Annie, trường trung học khôn
g phải là địa ngục. Thời trung học lẽ ra là những năm tháng đẹp đẽ nhất của đời người. Và bất cứ ai đi nhà thờ đều đặn và tránh xa tình dục, ma túy, rượu và nhạc rock, họ sẽ hiểu điều đó.
Chính những người như bạn, Annie ạ, đã phá hủy, trường trung học của mọi người bằng cách cổ xúy cho thứ tự do yêu đương và quỷ Sa-tăng.
Ký tên: Teen giận dữ
Giận dữ thân mến,
Làm sao bạn biết tôi tôn thờ Sa-tăng? Bạn chẳng biết gì về tôi cả.
Nhưng tôi đồng ý với bạn về ma túy và rượu, và – ngoại trừ tình dục an toàn – cả về tình dục nữa.
Nhưng còn nhạc rock ư? Không đời nào, anh bạn ạ. Nhạc rock là số một, và sẽ luôn như vậy.
-Annie


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận