Thần tượng Teen

HAI
Thật ra thì tôi cũng không quá ngạc nhiên khi thầy Shea hỏi tôi có muốn trở thành Annie mới của tờ Register hay không. Đó là vì trong suốt cuộc đời mình, mọi người luôn tìm đến tới tôi với các rắc rối của họ. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao. Ý tôi là, đâu phải tôi muốn nghe kể về chuyện tình cảm của Geri và Scott.
Nhưng có vẻ như ngay từ lúc chào đời tôi đã phải chịu lời nguyền phải trở thành bạn tâm tình của tất cả mọi người. Nói nghiêm túc đấy. Tôi từng nghĩ mình là một thứ nam châm quái dị nào đó, bởi vì có vẻ tôi chẳng thể đi đâu mà không có những người xa lạ ngẫu nhiên nào đó đi tới chỗ tôi và kể hết cho tôi nghe về họ, như là về bộ sưu tập búa hay con chồn bị ốm của họ, mọi thứ.
Nhưng hóa ra không phải chỉ là những người xa lạ ngẫu nhiên nào đó. Thật ra là tất cả mọi người. Và Trina là người đầu tiên khiến tôi hiểu tại sao lại như vậy. Vào sinh nhật thứ của cô nàng, Trina quyết định tổ chức tiệc sinh nhật ở Zoom Floom, cầu trượt nước khổng lồ ở Hạt Ellis. Chỉ có điều là cái ngày tổ chức buổi tiệc lại rơi ngay vào thời kì “đen đỏ” của tôi. Hồi đó, tôi rất sợ tampon (hồi 12 tuổi, ta thấy những thứ đó đáng sợ ghê lắm. Mà tôi lại chẳng phát hiện ra có thể mua loại đặc biệt dành cho thiếu niên – “mềm như cánh hoa và nhỏ như ngón tay út!”. Vậy nên tôi đành cố gắng nhồi nhét mấy cái loại siêu thấm cỡ bự của mẹ, và tôi thú thật là nó chẳng có mấy tác dụng với tôi). Vậy là tôi chẳng có cách nào khác ngoài việc ngồi nhà.
Nhưng Trina, người mà tôi nghĩ sẽ thông cảm với tôi, hóa ra lại không hề như vậy. Cô nàng nói thế này: “Tớ mặc xác nếu cái băng vệ sinh ngu ngốc ấy có tuột ra khỏi bộ đồ bơi của cậu và nổi lềnh bềnh ở đó! Cậu sẽ tới tiệc sinh nhật của tớ! Cậu PHẢI đi! Cậu là món sốt Mayonnaise mà.”
Khi đó tôi chẳng hiểu Trina nói gì. Thế nhưng cô nàng lại rất sẵn lòng giải thích.
“Bởi vì cậu được lòng tất cả mọi người,” cô nàng nói thế với tôi qua điện thoại vào ngày hôm đó. “Giống như món Mayonnaise ấy. Nếu không có nó, các phần của bánh kẹp sẽ rời ra. Và tiệc sinh nhật của tớ cũng thế nếu cậu không tới.”
Và y như rằng. Ý tôi là tiệc sinh nhật ấy. Elizabeth Gertz buộc tội Kim Doss đã bắt chước mình vì cả hai đều mặc bộ đồ bơi J.Crew màu đỏ và tóc tết rết y chang nhau. Và để chứng minh rằng mình là người có đầu óc độc lập, Kim đã đẩy Elizabeth vào chỗ nước sâu ở chân cầu trượt, khiến cho cô nàng đó bị mẻ một cái răng vì đập đầu vào thành xi măng của bể bơi.
Nếu có mặt ở đó, chắc chắn tôi đã có thể can thiệp trước khi có ai đó bị đau.
Vậy nên bạn biết đấy, tôi cũng không cảm thấy sốc lắm khi thầy Shea giao vị trí “Annie Vấn-Đáp” cho tôi. Bởi vì người đảm nhiệm vị trí đó phải đưa ra cho người gửi thư những lời khuyên không chỉ tốt mà phải được cô Kellogg, cố vấn viên của nhà trường, chấp nhận và ủng hộ.
Mà điều này không dễ chút nào. Bởi vì cô Kellogg là một người rất kỳ dị. Cô chết mê chết mệt yoga, nhịp sinh học và phong thuỷ và luôn muốn tôi khuyên người viết cho Annie rằng nếu họ kê lại gương trong phòng ngủ sao cho nó không chiếu thẳng vào cửa sổ hay cửa chính, thì họ sẽ không bị thất thoát quá nhiều năng lượng nghiệp chướng nữa.
Tôi hoàn toàn không nói đù

Ấy vậy mà đây lại là người sẽ có ngày giúp tôi vào học tại một trường đại học tử tế nào đó. Sợ thật đấy.
Nhưng thực ra mối quan hệ giữa tôi và cô Kellogg khá là tốt đẹp. Tôi lắng nghe bài nói đều đều về chế độ ăn chay của cô, còn cô luôn sẵn lòng viết cho tôi tờ giấy phép để tôi thoát khỏi môn Bóng chuyền trong giờ Thể dục hay đại loại như vậy.
Dù sao thì vấn đề về Annie Vấn-Đáp là, Annie phải là một bí mật cực lớn, bởi vì Annie không được có sự thiên vị đối với bất cứ bè phái học sinh nào, như cách cô Kellogg gọi bọn họ. Kiểu như Annie không thể được biết tới là thành viên của bất kỳ một nhóm cụ thể nào, nếu không thì người ta sẽ nghĩ cô ấy không hiểu được những chuyện rắc rối của những kẽ không nổi như là Cara Bò Cái hay chuyện của dân thể thao như là Kurt Schraeder, vân vân và vân vân…
Hơn nữa, bạn biết đấy, nếu như mọi người biết Annie là ai, có thể họ sẽ không muốn viết cho cô ấy nữa, bởi vì cô ấy có thể đoán tác giả của lá thư ấy là ai, và đem chuyện ấy đi kể khắp nơi. Mọi người không giỏi giấu danh tính lắm khi họ viết thư cho Annie. Ý tôi là, có thể họ đã cố, nhưng lại có những người như Trina, cô nàng viết cho Annie ít nhất mỗi tháng một lần về bất kỳ chuyện gì khiến cho cô nàng thấy khó chịu (thường là chuyện gì đó với Luke Striker, tình yêu của đời nàng). Trina còn chẳng buồn cố gắng thay đổi hay sử dụng một e-mail giả mạo nào đó.
Một lý do để Annie ẩn danh là vì cô ấy chia sẽ những bí mật sâu kín nhất, đen tối nhất của rất nhiều người.
Vậy là tôi đã có được vị trí rất xịn này trong tờ báo, nhưng tôi lại chẳng thể kể với ai về điều đó. Thậm chí tôi còn chẳng thể kể với Trina hay mẹ tôi, bởi vì họ là những người ưa buôn chuyện nhất trong toàn bang Indiana. Thế nên tôi đành để mặc mọi việc diễn ra bình thường, để tất cả mọi người nghĩ rằng tôi đóng vai trò không thể thiếu trong việc trình bày báo. Ôi chà!
Mà như thế cũng chẳng sao. Ý tôi là chuyện đó có gì to tát đâu. Tôi dễ tính mà.
Ngoại trừ khi kiên quan đến những người như là Geri Lynn. Tôi rất muốn nói thật sự với Geri. Như thế chị ấy sẽ thôi không nghĩ rằng Scott đang lợi dụng tôi.
Dù sao thì, khi là Annie, tôi bị triệu tới văn phòng cô Kellogg rất nhiều. Cô luôn muốn tôi nghĩ ai có thể là người đã viết những lá thư tay hay điện tử đặc biệt đáng lo ngại nào đó.
Có lần tôi biết. Có khi lại không. Có những lần tôi đã nói với cô ấy. Những lần khác thì không. Ý tôi là ta cần phải tôn trọng quyền được riêng tư của mọi người, trừ khi, bạn biết đấy, người đó đang ở trong trạng thái thực sự đáng báo động.
Và may mắn là, có không ít người muốn cô Kellogg cũng như toàn bộ ban giám hiệu biết tới chuyện của họ. Vậy nên các thầy cô chẳng còn thời gian đâu mà để ý tới những kẻ không muốn người khác nhận ra mình.

Ví dụ như Cara Schlosburg chẳng hạn. Cho dù cả thế giới này có biết về rắc rối của bạn ấy, thì Cara cũng chẳng quan tâm. Cara viết cả tấn thư cho Annie. Tôi trả lời tất cả những bức thư đó, mặc dù chúng tôi không in chúng trong báo, bởi vì cho dù chúng tôi có xóa chữ ký của bạn ấy (Cara ký tên trong mọi lá thư của mình), thì đằng nào tất cả mọi người đều biết đó là thư của bạn ấy. Như bức thư điển hình này chẳng hạn:
Annie thân mến,
Tất cả mọi người gọi mình là Cara Bò Cái, mặc dù tên mình là Cara Schlosburg, và bọn họ đều rống lên khi mình đi qua hành lang. Làm ơn hãy giúp mình trước khi mình làm điều gì đó quá đà…
Chỉ có điều là Cara chưa bao giờ làm điều gì quá đà, theo như những gì tôi được biết. Một lần tin đồn lan ra rằng bạn ấy tự làm đau mình và phải nghỉ học 3 ngày. Tôi đã lo sợ nghĩ rằng bạn ấy có thể đã cứa cổ tay hay làm gì đó. Vậy nên tôi nhờ mẹ tôi thử hỏi xem có chuyện gì, vì mẹ và cô Schlosburg cùng học lớp thể dục dưới nước ở Y.
Nhưng hóa ra là Cara tự làm móng ở nhà và đã cạo quá nhiều da chết ở lòng bàn chân và vô tình cạo luôn cả lớp da mới và thế là bạn ấy không thể đi lại được cho tới khi nó mọc trở lại.
Đó là những chuyện “thường ngày” với Cara. Rất thường xuyên.
Cũng chính vì những chuyện kiểu như vậy mà mẹ đã bảo tôi, “con biết không Jen, cô Schlosburg rất lo cho Cara. Cô ấy kể là Cara đã rất cố gắng để hòa nhập, nhưng hình như chẳng có tác dụng gì cả. Những đứa trẻ khác chỉ toàn lấy con bé ra làm trò đùa. Liệu con có thể để ý giúp đỡ bạn ấy không?”
Tất nhiên tôi không thể nói với mẹ rằng tôi đã lưu tâm giúp đỡ rồi. Ý tôi là trong vai trò Annie Vấn-Đáp ấy.
Dù sao thì, khi tôi được triệu tập tới văn phòng vào ngày hôm sau, sau khi Kurt Schraeder bắt cóc Betty Ann Mulvaney, tôi đã nghĩ ngay rằng chuyện này hoặc liên quan tới bức thư nào đó của Cara, nếu không thì chắc chắn phải là về chuyện của Betty Ann.
Bởi vì mặc dù cô Mulvaney đã thể hiện đúng theo kiểu của cô về toàn bộ chuyện này, chỉ nhún vai thờ ơ, nhưng có thể thấy rõ là chuyện đó làm cô khổ tâm ghê lắm. Như là tôi đã nhận thấy ánh nhìn của cô thường đau đáu hướng về cái chỗ trên bàn, nơi Betty Ann từng ngồi.
Và cô nở một nụ cười huyền bí tuyên bố trước tất cả các lớp cô dạy rằng, nếu kẻ bắt cóc Betty Ann trả nó lại cho cô, thì cô sẽ chẳng bực bội gì và cũng chẳng truy cứu gì. Thậm chí tôi đã tìm gặp Kurt lúc xếp hàng chờ lấy đồ ăn trưa và hỏi xem liệu anh ta có định viết thư đòi tiền chuộc hay gì không? Chỉ bởi vì tôi đã nghĩ nếu cô Mulvaney nhận thấy toàn bộ chuyện này chỉ là một trò đùa, thì cô sẽ đỡ cảm thấy phiền lòng hơn.

Nhưng Kurt lại nói thế này, “Cái gì? Thư gì cơ?”
Vậy là tôi lại phải giải thích cho Kurt, một cách rất cẩn thận, rằng một lá thư đòi tiền chuộc nghĩa là như thế nào và trò đùa- bởi vì tôi giả định rằng việc anh ta đang làm, bắt cóc Betty Ann ấy, chỉ là trò đùa – sẽ vui hơn nếu anh ta gửi cho cô Mulvaney một lá thư để yêu cầu cô, ví dụ như, miễn bài tập vầ nhà dịp cuối tuần hay là phát kẹo cho tất cả mọi người trong lớp, để đổi lại việc Betty Ann trở về an toàn.
Dường như Kurt rất thích thú ý tưởng này. Cứ như thể điều đó chưa hề lướt qua óc anh ta trước kia. Anh ta và lũ bạn ồ, à tấm tắc : “Tài tình thật đấy!” rồi lại đập tay ăn mừng.
Điều đó khiến tôi hơi lo lắng. Ý tôi là những anh chàng này không phải là những con người nhạy bén, sắc sảo gì cho cam. Tôi thật không hiểu làm sao Kurt lại được bầu là khối trưởng khối 12, ngoại trừ, bạn biết đấy, anh ta là người duy nhất chịu bỏ công ra ứng cử.
Vậy nên để chắc chắn rằng họ vẫn đang giữ Betty Ann, tôi hỏi, “Kurt này, anh không làm điều gì dã man đấy chứ? Như là ném Betty Ann vào trong một mỏ đá nào đó ấy. Không có chuyện ấy chứ?”
Kurt nhìn tôi như thể tôi là đồ điên. Anh ta đáp, “Tất nhiên là không. Anh vẫn giữ nó đây. Đây là trò đùa mà, hiểu không hả? Trò đùa của học sinh năm cuối ấy. Em đã nghe nói về nó bao giờ chưa?”
Tôi không muốn Kurt nghĩ tôi thấy trò đùa của anh ta chẳng có gì là đáng cười cả. Vậy nên tôi đáp, “Vâng, phải rồi, trò đùa hay lắm”, rồi tôi cầm lấy món bánh kẹp thịt của mình và biến.
Vậy nên bạn có thể hiểu tại sao khi bị triệu tập tới văn phòng, tôi khá chắc chắn rằng nếu như không phải Cara lại khóa mình trong nhà vệ sinh và khóc lóc lần nữa, thì chắc là tôi sẽ đương đầu với cuộc chất vấn đầy bão táp về việc Betty Ann đang ở đâu.
Và điều đó, như bất cứ ai cũng có thể thấy, sẽ đặt tôi vào một tình thế khá là khó xử. Ý tôi là tôi không thể đứng về phía Ban giám hiệu trong vụ Betty Ann, cho dù tôi thật sự nghĩ rằng việc Kurt đánh cắp con búp bê là sai trái. Trò đùa của năm cuối cấp – cho dù nó hết sức đần độn như hành động của Kurt đi nữa – thì vẫn là trò đùa truyền thống của năm cuối cấp. Và giống như rất nhiều những điều khác ở trường trung học – kỳ thi SATs này, dạ hội tốt nghiệp này và những buổi tập trung toàn trường trước trận đấu – bạn không được xâm phạm những giá trị đó, cho dù bạn thấy nó nhảm nhí tới mức nào.
Vậy là trong khi lê bước tới văn phòng cô Kellogg, tôi đã tự hứa với bản thân mình – như là dù họ có tra tấn tôi bằng cái viễn cảnh làm thêm suốt cà mùa hè tại văn phòng của cô Kellogg, thì tôi cũng sẽ kiên quyết không hé răng một lời nào về vụ Betty Ann. Và rồi tôi không hề nhận ra rằng trong phòng không chỉ có cô Kellogg.
Cả thầy hiệu trưởng Lewis cũng có ở đó. Và cả cô hiệu phó Luicille Thompson, hay là cô Lucy Mỡ Màng, như cách tất cả mọi người gọi cô. Nghe thì thật quá đáng nhưng sự thật là cái tên đó cũng có lý theo nghĩa mỉa mai. Bởi vì bạn sẽ chẳng thể nào hình dung được một cô phụ trách nào khẳng khiu, khô đét hơn cô Lucille Thompson.
Ở đó còn có một người khác nữa. Một ông mặc bộ đồ vét màu xám bóng. Lẽ ra tôi phải để ý tới ông ta ngay lập tức, và cả sự thật rằng ông ta rõ ràng không phải là người ở Clayton này. Ông ta mặc áo phông đen ở bân trong áo vét thay vì áo sơ mi có cài cúc, và đó là kiểu ăn mặc của người ở California hay New York, chứ không phải là người ở Indiana. Nhưng tôi đã quá lo lắng rằng mình sẽ gặp rắc rối nên chẳng để tâm được.
“Thưa cô Kellogg,” tôi nói luôn cho xong việc đi. “Nếu đây là về chuyện của Betty Ann thì em không thể nói với cô được.Vâng, tất nhiên là em biết. Em đã chứng kiến toàn bộ sự việc, Nhưng em không thể cho cô biết ai đã làm việc đó. Thực sự là không thể ạ. Nhưng anh ta đã hứa với là Betty Ann sẽ không sao cả, và em đang cố gắng tìm cách để anh ta trả nó lại nguyên vẹn. Em chỉ có thể làm được thế thôi. Em xin lỗi…”

Đó là khi tôi nhận ra sự hiện diện của ông mặc áo phông… đó là chưa kể đến thầy Lewis hay cô Lucy Mỡ Màng. Giọng nói của tôi dần tắt ngấm.
Nhưng cô Kellogg đã giải cứu cho tôi. Tôi chắc là cô đã nhận thấy dòng “khí” trong người tôi đã bị hút kiệt vì sự hiện diện của thầy Lewis và cô Lucy Mỡ Màng, và một người hoàn toàn xa lạ.
“Đây không phải là chuyện về Betty Ann đâu Jen ạ,”- cô nói.
“Nếu như em Greenley đây biết điều gì đó về con búp bê đó,” cô Lucy Mỡ Màng nói xen vào, trông đầy vẻ cáu kỉnh, “Tôi nghĩ em ấy cần phải nói ra, chị Elaine ạ. Sáng nay, cô Mulvaney đã rất lo lắng về việc nó vẫn đang bị mất tích. Tôi hiểu là tờ Register đang viết một bài về chuyện đó, vậy nên rõ ràng các thành viên của tòa soạn phải biết điều gì đó. Thật quá thể nếu như đồ vật cá nhân của người ta lại có thể mất ngay trên bàn của chính họ…”
“Bỏ qua vụ con búp bê đi, Lucille,” thầy Lewis nói. Thầy đang mặc chiếc sơ mi ngắn tay và quần ka ki. Tôi để ý thấy cỏ dính trên quần của thầy. Chắc là họ vừa gọi cho thầy từ sân gôn về. Dù đây là chuyện gì thì tôi cũng biết chắc là nó rất nghiêm trọng. Họ sẽ chẳng gọi thầy Lewis từ sân gôn về vì một câu chuyện vặt vãnh vớ vẩn nào đó.
“Jane,” thầy nói, “giới thiệu với em đây là…”
“Là Jen chứ,” cô Kellogg sửa lại lời thầy.
Chưa có ai dám sửa lời thầy Lewis bao giờ, vậy nên thầy làm ngơ như thể thầy không hiểu cô đang nói gì.
“Jane” thầy Lewis bắt đầu lại. “Đây là ông John Mitchell. Anh John, đây là Jane Greenley.”
“Chào Jane” – Ông Mitchell nói và chìa tay ra. Tôi bắt tay ông. “Rất vui được gặp cháu.”
“Rất vui được gặp chú.”- Tôi nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận