Thần Uy Lâm Thế: Thiên Hạ Đích Chí Nữ

Từng đợt gió khô khốc thổi qua vùng đất cằn cõi. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu rọi nhân gian làm vơi bớt đi nét tang thương nhưng càng làm nơi đây thêm phần tịch mịch kì dị.

Hôm qua Song Tiếu đã đả thông thành công được 108 kinh mạch. Bây giờ là lúc nàng nên bắt đầu hình thành linh cơ rồi. Nàng còn muốn làm một  đệ nhất luyện dược sư đấy.

Khung cảnh mờ ảo mông lung bao bọc lấy thân hình nhỏ nhắn. Từng đợt linh khí cùng các nguyên tố  được Song Tiếu dễ dàng hấp thụ. Nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ móc mắt mình ra ngay vì có kẻ cư nhiên lại tu luyện được ở tầng một  có cấm chế mạnh mẽ này. Những tù nhân bị đày xuống đây đều bị thụt lùi tu vi chứ đừng nói đến tu luyện thăng cấp nữa.

Cảm thấy đã hấp thụ được kha khá, nàng thử nội thị bên trong cơ thể. Bình thường chỉ có tu luyện giả đạt từ cấp bảy trở lên mới có thể nội thị nên để biết bản thân có linh cơ hay không người ta thường dùng linh cầu để kiểm tra. Trừ phi ngươi có tinh thần lực cường đaị có thể tự xem xét cơ thể mình. Và nàng thuộc loại người phía sau. 

Nàng phát hiện trong cơ thể thế mà chẳng có lấy một tia nguyên tố lực mà cơ thể tự động chuyển hóa từ lượng nguyên tố được hấp thụ. Ngay cả linh khí cũng không có. Di, chả lẽ nàng vô duyên với luyện dược sư sao? Mở mắt phải, kích hoạt chế độ phân tích các chỉ số không khí xung quanh kết hợp với tinh thần lực. Bọn họ đều nói nơi đây lượng nguyên tố cực kì thưa thớt nhưng thứ nàng thấy là gì. Bao quanh nàng là đầy rẫy các nguyên tố ngũ hành, cái gì cũng có. Phút chốc, tán rừng thưa  trở nên xanh um, cây rối như thay da đổi thịt. Tâm Nhu từng nói với nàng rằng muốn có linh cơ thì phải có khả năng hấp thụ và chuyển hóa các nguyên tố thiên địa. Nhưng rõ ràng chúng cứ ào ào tràn vào người nàng. Sao nàng vẫn không có linh cơ? Vô lí!

Nhiệt độ ban đêm ở đây rất thấp. Nếu tùy tiện ra ngoài sẽ bị đông lạnh chết. Song,đó là đối với người khác. Nàng còn thích thời tiết như thế nữa. Sau một canh giờ cố gắng, nàng vẫn không thể xoay chuyển được vấn đề.Chả lẽ cơ thể nàng chưa hồi phục nên không thể tu luyện sao? Phải nhanh chóng đột phá ranh giới tinh thần để kiểm tra thân thể!


"Đồng cảnh ngộ sao?" Giọng nói nhàn nhạt trầm thấp của Trùng Thiên vang lên. Hắn ngồi ở mỏm đá phía dưới. Cũng giống như nàng, hắn đang thử dẫn dụ hấp thụ nguyên tố. Tình trạng chẳng khả quan bao nhiêu.

"Có lẽ do chúng ta không phải người thế giới này chăng?" Nàng chỉ tìm ra được một lí do duy nhất để giải thích chuyện này thôi. 

Bất chợt, tai nàng run run. Có sinh vật đang tiến đến đây! Dậm chân cố nhảy lên thật cao, nàng giương mắt ra khoảng đất cằn cọc bên ngoài. Một đàn sói "lạ" 38 con đang chạy như điên về hướng các nàng. 

Lực hút ở không gian này rất khủng bố. Ít nhất cũng gấp Trái Đất và Định Thổ 18 lần nên nếu một người có khinh công thì cũng là nửa cường giả. Còn nếu có thể phi hành trên không thì tuyệt đối là cường giả!

Khụy chân nhẹ nhàng nhảy xuống đất, nàng nhanh chóng chạy vào hang động để thông báo cho bọn Bách Lý Ngạn. Số lượng thú không nhiều, họ sẽ giải quyết được đi.

"Dậy mau! Có một đàn thú đang đến đây." 

Mấy người gác đêm ngạc nhiên nhìn nàng. Những người còn lại cũng lục đục tỉnh giấc Hình như họ không mấy tin lời nàng nói. 

"Hoa Thiên cô nương, bọn ta luôn canh gác cẩn thận. Làm gì lại xuất hiện một bầy thú?" Người nói là Lý Minh-con trai của gia chủ Lý gia. Hắn chưa hề ngủ gật nha. Có con thú nào lỡn vỡn quanh đây đâu chứ. Nàng đúng là đang nói hưu nói vượn.

"Mau chuẩn bị chiến đấu!" Nàng nhấn mạnh từng chữ, hướng Bách Lý Ngạn nói lớn. 


Chợt một tiếng "Hú..ú...ú.."xé tan màn đêm. Ngay lập tức, đa số phụ nữ đều lui vào sâu trong hang. Trong 100 người ai cũng có thể  tự bảo vệ mình. Nàng đoán trước đây họ hẳn là những cao thủ cường hãn đi. Nhưng cuộc sống hiện tại  là so về cơ bắp và sức lực là chủ yếu. Phù thủy cũng trở nên vô dụng. Vì vậy, hầu hết phụ nữ đều được chuyển về hậu phương, nam tử thì xung phong chiến đấu. 

Mọi người cấp tốc cầm vũ khí lao ra ngoài. Cả nàng và Trùng Thiên cũng đi theo góp vui. Vừa ra khỏi bìa rừng, trước mặt bọn họ là một đàn sói lai đang nhe nanh múa vuốt. Tiếng Bách Tâm Nhu la to: " Bọn chúng là thú thường không khó đối phó. Nhưng khi mắt chúng hóa thành màu đỏ thì cực kì hung tợn. Mọi người cẩn thận!"Nàng ấy tuy là chiến sĩ nhưng rất hiểu biết về các loại ma thú.  Ngọc Nhu và các hậu bối khác đều được các trưởng lão truyền thừa tu vi  nên  dù mới 22 tuổi đã là một cường giả bị cấm chế. 

"Lên!" Tất cả hơn 50 người nam nữ lao vào chiến đấu. Số còn lại bảo vệ hang động. Tư thế hiên ngang. Dù trong tay không phải đao kiếm cung tiễn mà là những vũ khí thô sơ nhưng khí thế sát phạt vẫn không thể khinh thường. Theo như tình trạng cơ thể, độc Lục Nham sẽ giết chết họ trong 3 năm nữa. Tu vi gần như mất hết thế nhưng có thể duy trì tồn tại đến 18 năm chốn nguy hiểm này. Phải nói rằng họ làm nàng khâm phục.

Chỉ một canh giờ, tất cả 38 con sói lai đều chết dưới tay họ. Xác  phơi ngổn ngang. Bọn Bách Lý Ngạn cũng bị thương khá nhiều nhưng đổi lại là lượng chiến phẩm rất lớn. Thịt!!! Phụ giúp mọi người đưa xác chúng để ngoài hang. Nghe Ngọc Tâm nói, ở đây có rất nhiều khu vực biệt lập và sẽ có vài đàn thú hoang như lúc nãy ra ngoài săn mồi. Nếu có thể đánh bại được chúng thì sẽ có bữa ngon hoặc ngược lại sẽ thức ăn cho chúng. 

"Hoa Thiên cô nương là dị năng giả sao?" Lý Minh người dính đầy máu, tầm 25 tuổi, tươi cười hỏi. Hắn đang rất tò mò vấn đề này nha.

"Không phải!" Nang làm sẽ nói với ho rằng nàng dùng công nghệ phân tích đây.


Vốn đã quen với cách nói dội nước lạnh của nàng nên họ cũng không quá khó nuốt."Vậy sao Hoa Thiên muội muội biết được có thú tấn công?" Vách Ngọc Ngu chen miệng vào.

"Um...linh cảm." Ở thế giới hiện tại, người có thể quan sát mọi thứ xung quanh trong một khu vực hạn chế. Một là dị năng giả. Hai là cường giả cấp cao. Bọn họ tất nhiên sẽ không tin nàng là cường giả. Chính xác a, nàng còn chưa đột páh được cấp một kia.

"Ngọc Nhu, con đi xem vết thương cho mọi người đi, đừng nhiều chuyện." Bách Lý Ngạn đến giải vây cho nàng "Đa tạ vừa rồi Hoa Thiên tiểu hữu đã thông báo." Giọng nói khàn khàn nhưng ý tứ chân thành.

"Không có gì." Nàng quăng xuống một câu rồi đi nghỉ ngơi. Trùng Thiên nhìn theo bóng lưng nho nhỏ lẻ loi tiến sâu vào hang. Đôi ngân mâu lóe lên tia sáng vô danh rồi biến mất. Hôm nay nha đầu lại cho hắn làm người tốt. Kì quái! Hắn móc từ trong túi ra  vài lọ thuốc mà trước đó Song tiếu đã đưa cho dặn dò Bách Lý Ngạn cho mọi người uống. Sau đó cũng theo vào trong nghỉ ngơi.

Cầm trong tay viên thuốc kì dị, mọi người đắn đo chẳng biết làm sao. Nhưng nhớ lại nàng cũng từng cho tiểu Thanh uống loại thuốc tương tự, do dự một chút liền nuốt vào. Quả nhiên kết quả thần kì như lúc tiểu Thanh dùng thuốc. Những tưởng đây chỉ là đan dược cầm máu, không ngờ cả những vết thương cũng đã tự lành lại với tốc độ rất nhanh. Lý Mạch Nhiên và Lý Mạch Liên là huynh đệ song sinh của Lý Mạch-nhị đệ của gia chủ Lý gia, là luyện dược sư. Họ rất tò mò về loại đan dược thần kì của nàng. Thế là mấy ngày tiếp theo của nàng bớt nhàm chán đi một chút. Sau lần đó, mức độ tử tế của họ đối với hai người nàng tăng thêm vài bậc đáng kể.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận