Thần Uy Lâm Thế: Thiên Hạ Đích Chí Nữ

” Rầm rầm” Mọi người bị quăng xuống đất một cách thô bạo sau khi bị vòng xoáy hút vào.

” Chỉ là thất bại thôi, có cần đối xử như thế không, hừ hừ.” Lý Minh ai
oán ngồi bệch trên đất, tay xoa xoa gương mặt tuấn tú bị ngã đến sưng
đỏ.

”Di, đây là đâu?”- Ngọc Tâm chống tay ngồi dậy nhìn
xung quanh. Rõ ràng họ vừa ở trong tam môn, nhưng giờ lại ở trong một
cái hang động a.

Mọi người lục đục đứng lên, tò mò quan
sát xung quanh. Đây là một hang động khá lớn. Ở giữa hang có một dòng
suối nhỏ có lẽ đủ để cầm cự qua nửa tháng. Hơn nữa, hang động này thông
hai đầu. Phía trước hang có phần đất nhô ra giúp mọi người có thể dễ
dàng xem xét cảnh vật bên ngoài. Hóa ra họ đang ở trên đỉnh một ngọn núi đá cao. Thực vật ở đây chủ yếu là cỏ dại, dây leo. Một loài động vật
cũng không có. Nhưng điều làm Song Tiếu ngạc nhiên là cửa sau thế mà là một vực thẩm đầy mây. Nói đúng hơn là thế giới mây bao la không giới
hạn. Khung cảnh mây trắng trùng trùng điệp điệp làm người ta có cảm giác muốn chinh phục.

Song, điều này không thể thực hiện
được. Vì ngay tại vách đá bên ngoài là một thứ mà ai trong số bọn họ
cũng thù ghét: lưới linh hồn! Tấm lưới khổng lồ không biết giăng từ nơi nào, cao đến tận trời xanh. Đặc biệt, nó còn dày và chằng chịt hơn tấm
lưới mà họ vừa gặp mấy lần. Thật chẳng biêt họ bị tống đến cái nơi quái
quỷ nào nữa.


Cũng may là những thức ăn họ lấy được đều không bị mất. Bằng không, bọn họ hẳn sẽ bị chết đói sau vài ngày thôi.

”Nhẫn trữ vật?!” Tiểu Tĩnh ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn lóe sáng nằm bơ vơ
trên đất, cạnh đống lương thực bị quăng rải rác. Nghe âm thanh không thể tin được của hắn, ai đang làm gì cũng đều bất giác dừng tay đưa mắt dõi sang.

”Chắc đó là phần thưởng của Nhị môn.” Bách Lý Ngạn cầm chiếc nhẫn lên, phủi sạch đất cát trên bề mặt, nhíu mày quan sát.

”A, thật sự là nó”

” Trời ạ, đã bao lâu rồi mới thấy được thứ này. “

” Ta có nằm mơ không, cư nhiên là nhẫn trữ vật!”

“....”

Bọn họ bị nhốt ở đây bao năm trời. Lúc trước, với thân phận là một đại ẩn
tộc, vật đó đối với họ cũng chẳng đặc biệt gì. Nhưng bây giờ, nó lại
mang ý nghĩa vô cùng to lớn, gợi lên cảm xúc khắc khoải nhớ nhung trong
họ đã lâu.

Tay Bách Lý Ngạn hơi run. Hắn cũng đang rất kích
động, thử hỏi có một vật trân quý như thế thì làm sao không kích động
cho được đây? Cố khống chế tâm tình đang rối bời, hắn cắn ngón tay nhỏ
một giọt máu lên. Ánh sáng mờ ảo nhất thời tỏa ra rồi nhanh chóng biến
mất. Hắn động ý niệm, vài món đồ bên trong liền xuất hiện.

Ba thanh kiếm, hai thanh đao, một cây ma trượng, hai quyển sách cũ nát và hai cái túi nhỏ lần lượt hiện ra trước mắt mọi người.

Bọn Ngọc Tâm dụi dụi mắt, Lý Minh há to miệng còn Lý Ninh Khởi thì ngồi xổm xuống vuốt ve mấy thanh kiếm. Mấy người còn lại cũng nhao nhao tụ tập,
sờ mó chúng như báu vật. Đối với mọi người, đây quả thật là phần thưởng
rất tuyệt vời. Bởi lẽ, sống ở đây mà có trong tay vũ khí càng sắc bén
lợi hại bao nhiêu thì càng sống lâu an toàn bấy nhiêu. Huống chi, họ lại có đao, kiếm lẫn ma trượng cơ chứ.

Thứ được gọi là ma
trượng là vật giống như lai giữa đao và thương. Phần cán dài có khắc hoa văn sống động, được khảm nhiều tinh thạch đủ màu. Cấp bậc tinh thạch và nguyên liệu chế tạo càng cao càng tốt thì ma trượng càng lợi hại.

Sóng Tiếu dời ánh mắt sang hai quyển sách bị mọi người ghẻ lạnh. Chúng hết
sức bình thường khiến người ta lãng quên. Nàng khom người nhặt chúng lên rồi tìm một tảng đá khá nhẵn ngồi xuống.

Trong hai quyển thì có một quyển mỏng một quyển dày. Quyển dày là lịch sử của tầng một. Song Tiếu thử lật xem vài trang: Tầng một là nơi có diện tích lớn nhất

trong bảy tầng thế giới và cũng là nơi có điều kiện sống tồi tệ nhất.... Lấy tầng một làm nền tảng, những tầng phía trên có vị trí phân theo thứ tự xen kẽ hai bên trái phải của tầng một. Diện tích chúng nhỏ dần. Nếu
từ những tầng khác rơi xuống hay nhảy xuống sẽ đến tầng một. Còn những
người ở tầng này sẽ không thể ra ngoài. Bao bọc xung quanh tầng một là
lớp cấm chế kiên cố quấy nhiễu và làm thục lùi tu vi người tu luyện.

Đọc sơ qua quyển sách, nàng tạm thời có thể đưa ra một kết luận: lưới linh
hồn là lớp cấm chế phủ khắp tầng này, kể cả trên trời cũng có. Dù mọc
cánh cũng khó thoát.

Quyển sách thứ hai là trận pháp. Nó chỉ vỏn vẹn có sáu trang giấy. Gồm hai trận pháp để dẫn dụ ma thú và trận pháp di chuyển.

”Đây là gậy phong tỏa không gian. Có nó chúng ta sẽ an toàn hơn a.” Bách Lý
Ngạn mỉm cười nhìn vật thể màu tro, dài hơn hai tấc trên tay Tiểu Thanh. Thân nó có khắc hoa văn đơn giản nhưng lại tỏa ra khí thế kinh người.
Mọi người nghe vậy liền vui vẻ không thôi. Tuy bọn họ có chịu cực khổ
một ít nhưng đổi lấy mấy phần thưởng thế này thì rất xứng đáng. Nếu lúc
trước họ nhút nhát bỏ cuộc thì ắt sẽ chẳng bao giờ được nhìn ngắm những
món đồ này nữa.

”Đa tạ Hoa tiểu hữu và công tử đây đã trợ
giúp.” Bách Lý Ngạn chắp tay hướng nàng và Trùng Thiên cảm ơn. Nếu không nhờ nàng thì ở cửa thứ hai họ đã thất bại rồi.

”A, phải
rồi, tiểu Song nhi làm sao nhổ được râu của con huyết lang kia vậy, có
thể nói cho tỷ tỷ biết không?” Ngọc Nhu chớp chớp mắt nhìn Song Tiếu.
Song nhi thật lợi hại a, muội ấy còn nhỏ mà đã bản lĩnh kinh người rồi,
muội ấy đã trở thành thần tượng của nàng từ khi thông qua cửa thứ hai
khó khăn kia.

”Muội đã làm gì nó a? Nói đi mà, nói cho tỷ nghe với.” Ngọc Tâm cũng hùa theo, nàng cũng rất tò mò nga.


”Ta... nó thấy ta xinh đẹp, nên không nỡ ra tay...” Giọng điệu êm dịu, thanh âm bình thản, thân hình nhỏ xinh cùng với đôi mắt to tròn long lanh của Song Tiếu làm người ta bất giác tin tưởng những gì nàng nói là thật.
Mặc dù chuyện này rất vô lí. Nàng mới có sáu bảy tuổi còn nhỏ lại còn
cực đáng yêu, ai lại không đau, không thương, huống chi là nghi ngờ nàng?

Khoan đã, nhưng vấn đề là Bạch Nhiễm Huyết Lang chưa
từng khoan nhượng cho ai dù đối thủ là người già hay trẻ nhỏ a. Là Song
nhi quá ngây thơ chưa hiểu chuyện hay do huyết lang đập đầu vào đá bị
động kinh đây.

” Thật sao?” Ngọc Tâm quyết không chịu buông tha cho nàng.

” Thật...” - Chẳng lẽ bắt nàng nói rằng nàng thôi miên Bạch Nhiễm Huyết Lang. Họ sẽ nghĩ nàng là yêu tinh đi.

”Khụ khụ... Hoa tiểu hữu, dù sao cũng đa tạ.” Bách Lý Ngạn ho khan. Tính nết hai đứa trẻ này cứ như vậy, sau này sẽ khó lừa được tiểu tế a.

”Bách Lý thúc thúc nói quá lời rồi, ta chỉ làm việc ta thích thôi.”- Song
Tiếu cười cười, lịch sự đáp lại lời cảm ơn. Nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, huống chi đây là việc liên quan đến sinh tử của bản thân mình
chứ. Bọn họ không nhất thiết phải đa tạ nàng.

” Sắp tới chúng ta sẽ ở lại đây, mọi người thu xếp đi.” Đợt huyết tẩy sắp diễn ra và
kéo dài trong bảy ngày, bọn họ cần chuẩn bị mọi việc chu đáo ngây bây
giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận