Thần Uy Lâm Thế: Thiên Hạ Đích Chí Nữ

Hành trình đi Trái
Đất gồm 78 thành viên: Lucas, cô, 2 chuyên viên y học khác, 10 kĩ sư máy móc và 64 thành viên đặc vụ cao cấp chuyên bảo vệ cận thân. Từ Định Thổ muốn đến Trái Đất mất khoảng hơn 3 tháng. Henry rảnh rỗi lại củng cố
một số từ ngữ chuyên khoa dùng ở Trái Đất cho mình và vẫn mải mê tìm ý
tưởng thuốc mới.

Sau khi hoàn thành đợt huấn
luyện bốn năm, các đặc vụ đều nhìn cô với một đôi mắt khác thường. Cô
biết họ luôn quan sát cô mọi lúc cũng biết họ không tin cô là người lập
nên kỉ lục mới trong giới chuyên huấn. Người ta chỉ muốn nhanh chấm dứt
chuỗi ngày mệt mỏi xương cốt đó thôi nên người ta mới nỗ lực hết mình.
Muốn ý kiến thì đi nói với đội trưởng hay người phụ trách ấy, sao lại
nhìn cô với ánh mắt nòng nhiệt đó.

--- ------ ------ ----Ta là đường phân cách thời gian---- ------ ------ ---

Năm 2215 ở Trái Đất, cuộc sống của con người vẫn diễn ra tất bậc như
thường. Dòng người di chuyển qua lại không ngừng. Bầu trời đầy rẫy các
phương tiện bay trên không làm khuất đi ánh Mặt Trời ấm áp. Chim chóc
ríu rít khắp nơi. Diện tích được cây xanh bao phủ nhiều hơn trước. Công
nghệ kĩ thuật cũng phát triển không ít.

Nhẹ nhấm nháp thức uống trong tay. Hương vị thanh ngọt còn vươn nơi đầu lưỡi
chứng tỏ đây là một thức uống không tồi.

Trên
một căn phòng có màng bảo hộ làm bằng chất liệu trong suốt cực bền cực
nhẹ, cô gái tầm 14-15 tuổi mặc áo thun ngắn trễ vai màu trắng và chân
váy xoè ngắn màu tím đậm ngồi bắt chéo ung dung. Trước mặt thiếu nữ là
màn hình không gian đang ở chế độ kết nối.

Bàn
tay trắng nõn nhỏ nhắn khẽ chạm lên màn hình. Đăng nhập thành viên:
SBH2200. Mã xác nhận: TE14092000. Mật khẩu: 15122200. Đang kiểm định...
Đăng nhập thành công.

Cô gái lắc lắc ly nước,
tay kia mở kết nối trực tuyến vào cuộc tranh luận đang diễn ra ngay bây
giờ tại Liên Minh với gần 100 học viên kì cựu. Nếu không thể đến tham
gia thì các thành viên có thể thảo luận qua mạng. Im lặng lắng nghe từng ý kiến phát biểu của các học viên, cuộc bàn tán đang vô cùng sôi
nổi.Khóe miệng của thiếu nữ kéo lên, tâm tình khá tốt đi.

”Nếu cắt đi 10 sợi notron ở bán não phải và cải tạo nuôi cấy ở bên ngoài
theo như quý vị nói thì quá mất thời gian. Cái cần làm là tìm ra một
phương pháp mới, nhanh, hiệu quả.” Giong nói một cô gái vang lên cắt đứt cuộc tranh luận nảy lửa.

” Cô là thành viên mới? Ý cô là như thế nào? Cắt 10 sợi notron rồi nuôi cấy chẳng phải rất tốt sao.” Ngay lập tức, một nam học viên trẻ tuổi lộ vẻ xem thường vênh váo lên tiếng.”Cô không học thuyết Notron và định luật FT à, chưa hiểu thì
làm ơn đừng ra vẻ.” (tất cả mấy cái liên quan đến y học đều là chém cho
mát thôi nga)

Nhiều người cũng đồng tình với lời

nói của nam học viên đó. Chỉ là một thành viên mới gia nhập mà đã không
biết điều thế này, cần được dạy dỗ.

”Phương pháp
này là kết quả chúng tôi thảo luận thông qua đương nhiên rất hiệu quả
lại dễ dàng cho các lập trình viên nữa. Cô thử nói biện pháp của cô
xem.”

”Đúng đúng, có giỏi thì nói đi, đừng giở thói hung hăng càn quấy.”

”Nghĩ đây là nơi nào mà cô có thể nói bằng cái giọng điệu mỉa mai đó. Ít nhất cũng phải tôn trọng người trên chứ.”

”Sao lại không phản bác, biết sai rồi à.”

“.....”

Mọi người thay nhau phụ họa. Tất cả đều nghĩ người mới này thiếu lễ giáo và quá xem thường người khác. Hừ, định ma cũ ăn hiếp ma mới sao? Đừng
hòng!

”Nói xong chưa?” Màn hình chỉ hiển thị
bóng lưng một thiếu nữ mà không thấy mặt. Giọng nói đậm sự lười biếng
cùng chán nản. Một bóng lưng kiều diễm thôi cũng đủ để hình dung người
này diễm đến bậc nào.

Mọi người triệt để ngớ ra, không gian im phăng phắc trái hẳn với 1 phút trước. Giọng nói thật dễ
nghe nhưng lại mang tính chế giễu vô hình. Chế giễu? Cô ta dám khinh
miệt bọn họ. Nên biết rằng bọn họ ở đây đều là những tài năng trẻ tuổi
kinh người, vả lại còn đã là học viên vài năm. Cha mẹ và gia đình của họ hầu như đều thuộc tầng lớp trí thức và giàu có nhất, quyền lực nhất. Cô ta có cái gì có thể so sánh với họ đi? Nhà giàu mới nổi sao? Là nghé
con mà dám lên mặt với thân phận cao quý như họ à? Nằm mơ đi.

Trong khi tâm trí của họ luân chuyển muôn vàn thì giọng nói lười biếng trong trẻo đó một lần nữa vang lên:

” Nghe cho rõ đây, phương pháp tốt nhất là cắt và nối sợ notron thứ 2 qua thứ 4, thứ 5 cho thứ 7, sau đó lại rồi lại nối sợi 1 qua sợi 10, các
sợi còn lại không thay đổi.”

Từ trong suy nghĩ bừng tỉnh, ai ai cũng trợn mắt há hốc mồm vì nghĩ mình nghe nhầm.

”Cô điên rồi, làm sao có thể thực hiện được.” Nam học viên ban đầu lại chống trả đầu tiên.

”Làm sao có thể thực hiện được? Anh là học viên năm mấy rồi, đã có bằng C
chưa?” Không màng đến điệu bộ khinh thường của anh ta, cô gái thản
nhiên ăn vài chùm linh linh được chuẩn bị sẵn.

”Năm thứ ba, bằng C tất nhiên có. Cô...cô có ý gì?” Nam học viên tự hào trả lời, hắn mới có 17 tuổi đã là học viên bằng C rồi, mấy ai có thể chứ.

”Bằng C sao...” Giọng nói cố ý kéo dài ra thể hiện sự ngạc nhiên của cô
gái “Anh đã học qua cấy ghép siêu sợi đi? “

”Vô nghĩa, nếu không học thì làm sao có bằng C được?” Sự thiếu kiên nhẫn

trên mặt nam học viên ngày càng rõ, cô ta đang đánh trống lãng kiểu gì
thế.

”Hừ, vậy anh nói cho tôi nghe, việc cắt và
ghép nối notron là có thể phẫu thuật thực hiện hay không?” Giong nói
chất vấn cường thế rõ ràng của cô gái làm những người ở đây sững sờ.

Kể cả nam học viên vừa rồi mạnh miệng giờ đã lắp bắp nói không nên lời.
Bọn họ đều biết việc cấy, ghép, nối này không phải không thể, nhưng cần
kĩ thuật cùng sự phối hợp rất cao. Ngoài ra, những sợi notron đặc biệt
này tùy tiện động nối ghép chúng với nhau, sẽ tạo nên một loạt các biến
đổi. Cô ta hoàn toàn đánh trúng nhược điểm của tất cả mọi người. Kĩ
thuật tiên tiến thì đã sao, nếu không được lập trình cài đặt trước các
bước thực hiện của y học thì đều trở nên vô dụng.

”Các vị đều là người tài năng. Ăt hẳn hiểu phương pháp của tôi rõ ràng hợp lí. Vậy hà cớ gì không làm?”

”Nhưng...” Lời còn chưa nói hết, uy áp vô hình đột nhiên ập đến, âm thanh mạnh mẽ cứng rắn lại cất lên

”Đừng nói với tôi các vị không thể. Cắt, nối, ghép. Ba quy trình đều có thể
làm. Nếu đã có thể thì sao lại không thực hiện. Với suy nghĩ và tác
phong như vậy thì thế nào tạo ra bước tiến mới?”

Im lặng tuyệt đối...

”Chuẩn bị cho tốt, tôi sẽ tham gia.” Dứt lời, màn hình lập tức tối đen. Thành viên cài chế độ bảo mật.

”Cô ta là...SBH2200” Ai đó nhỏ giognj lầm bầm. Nhưng trong không gian đến
cả tiếng kim rơi cũng nghe rõ ràng lại trở nên lớn vô cùng. Cô gái vừa
nghị luận cùng họ là học viên bí ẩn xuất hiện cách đây ba tháng đã gây
nên trong gió trong hàng chục cuộc họp lớn nhỏ. Thành viên SBH2200 -
Thánh thủ SBH!

Chạm nhẹ lên không trung, ngắt
kết nối. Thật mệt! Giaso huấn mấy kẻ nhát gan thế này thật tổn hao năng lượng của cô. Thánh thủ SBH? Tên nghe cũng hay đấy.

Người mà bọn chuyên viên, học viên, giới truyền thông đang nhắc đến suốt ba
tháng nay là cô - Henry. Cô đến Trái Đất được hơn ba tháng và bây giờ là mùa hạ. Mà có lẽ, cái “nóng” cô tạo ra cho những lão đầu ở đây còn nóng hơn cái nắng của mùa hè nữa.

Một ngày 24h, ngủ 8 tiếng, ăn 3 bữa, làm việc 8 tiếng, một năm bốn mùa. Có Mặt Trời vào ban ngày và Mặt Trăng vào ban đêm. Đã mười năm rồi cô chưa sống trong thời
tiết như quen thuộc này. Mười năm trước, cô là con dân của Trái Đất.
Mười năm sau, cô là vị khách ngoài hành tinh. Vậy mười năm tới, cô sẽ có thân phận gì đây.

Lần nữa mở thiết bị định vị
kiểm soát các cuộc họp, Henry cần lến kế hoạch đánh bất ngờ thêm vài lẫn nữa mới có thể lộ mặt. A, có hai nhân viên cấp cao đang ở phòng thứ 37
cách phòng 27 của cô chừng 300m phía trước. Có nên qua chào hỏi hai vị
đồng nghiệp không nhỉ?


Trước hết nên xác định
đây là hai vị nào đã. Kích thích mắt phải xuyên qua lớp màng bảo vệ
trong suốt cấp bốn, cô trừng lớn mắt. Đôi tình nhân này là ai?

Đây là duyên phận hay là sắp đặt. Hẳn là sắp đặt đi. Cô nhìn thấy người đan ông tuấn mĩ khoảng 40 tuổi và người phụ nữ gần 40 vẫn còn rất xinh đẹp. Họ đang mải mê thảo luận về cuộc họp sắp đến mà không phát giác có
người đang nhìn trộm. Tiến sĩ Scarllee và Vân Uyên thánh thủ. Tuy trước
khi đến đây, cô đã dự đoán trước tình cảnh gặp gỡ với hai người đã từng
là ba mẹ mình nhưng giờ cả cơ thể co đều đã cứng đờ, đôi mắt nhìn chằm
chằm đôi vơ chồng kia. Làm sao bây giờ?

”Ba ngày sau con hãy đến dự buổi hợp tại Liên minh.” Giọng nói của Lucas làm cô
thoáng giật mình. Lại ngẩng lên nhìn hai người trong phòng thứ 37, họ
đang nói về cô.

”Chúng ta không có gen thích hợp, anh định xử lí thế nào?”

”Phiền phức rồi đây, nếu có tiểu Ái Uyển thì tốt rồi.”

Tim cô đập nhanh hơn, một tia ánh sáng yhy vọng le lói trong đôi mắt chứa đầy tinh quang. Họ nhớ cô!

”Um, lúc trước gen của Tiểu Ái Uyển là tốt nhất, còn có thể lấy để thử nghiệm.”

”Cơ thể nó luôn rất tuyệt vời, thử mọi loại thuốc vẫn không sao, chúng ta
sử dụng thoải mái như vậy mà giờ lại không còn để dùng, đáng tiếc.”

”Ba mẹ đang ở đâu vậy?” Giong nói non nớt cắt đứt suy nghĩ của ba người.
Henry thấy rõ màn hình không gian trong phòng số 37 hiện lên một bé gái
và một bé trai tầm 7-8 tuổi. Chẳng lẽ, đó là em gái và em trai của nàng
sao?

”Ba mẹ đnag bận việc, con và Jordan nhớ ăn
uống đấy, đừng mê chơi mà không ăn gì.” Giongj nói tràn đầy sủng nịch
của người đàn ông nhìn hai đứa bé mỉm cười âu yếm.

”Con sẽ nhắc chị, ba mẹ yên tâm.” Cậu bé liếc xéo người chị thứ hai của mình. Bộ dáng chắc nịch như ông cụ non.

”Chúng con đi ăn đây, ba mẹ nhớ mua quà về đáy nhé.” Tiếng cười trong trẻo
hạnh phúc của cô bé làm ba người còn lại trong gia đình càng vui vẻ. Còn cô mỉm cười chua xót. Henry a Henry, hy vọng gì nữa chứ. Cô tự giễu
không thôi. Gia đình ấy chẳng có chỗ để cô chen chân vào. Cô chỉ là một
vật thí nghiệm tốt nhất hữu dụng của hai đại thánh thủ thôi, sao lại
sánh bằng con cái của họ.

Một giọt nước mắt lăn
xuống má, mùi vị mặn mặn. Cô không thích bản thân chật vật yếu đuối như
bây giờ. Cô không muốn ai thương hại.

Hít thật
sâu ổn định tâm tình. Bắt bản thân thôi run rẩy và yếu đuối. Từ giờ, cô
chỉ có thể quyết liệt, không bị dao động. Và đây có lẽ là lần cuối cùng
cô rơi lệ...

Tính toán tiền xong, cô lập tức rời đi. Đôi mắt mông lung nhìn khoảng không trước mắt...

Nếu cô ở lại thêm một chút nữa thôi. Chắc hẳn, nỗi đau ấy trong cô sẽ được xoa dịu đi biết nhường nào.

Chỉ thấy người đàn ông trong phòng số 37 nắm chặt nấm đấm, môi cắn chặt,

dõi theo hướng chiếc phi cơ vừa bay đi từ phòng số 27. Lần thứ hai, họ
tự tay đẩy con gái của họ đi xa. Nỗi đau thấu tâm can của bậc làm ba mẹ
cũng chẳng kém gì con, Henry...... Màn kịch thống khổ này, đến đây phải
kết thúc thôi.

Con thù chúng ta cũng được, hận
cũng được nhưng đừng tự hành hạ bản thân. Con hãy sống thật tốt. Hay con chọn cách đó để trả thù chúng ta. Quyết định năm ấy, là đúng hay sai?

--- -------Ta là phân cách vượt thời gian---- ---------

Trái Đất năm 2217, danh sách năm vị y sĩ đứng đầu thế giới:

”Scarllee Ben Todd”

”Vân Uyển”

“...”

”SBH2200”

Ngồi nghỉ mát trên chiếc du thuyền sang trọng, Henry nhắm mắt lắng nghe thông báo của Liên Minh. Từ lần lộ diện hai năm trước, cô đã leo lên
từng bước để chạm đến độ cao vinh quang này.


đang trong chuyến đi Tổng bộ sau khóa học tự do khắp thế giới. Mọi việc
vẫn rất bình thường. Bỗng một loại dự cảm xấu trào lên. Bật dậy, chạy ra bên ngoài. Phía trước là Tổng bộ. Bao qunh nó là lớp bảo vệ cô chưa
từng thấy nhưng chắc chắn nó rất mạnh. Và có một đầu súng 108 khổng lồ
đang hướng về phía cô.

”ĐÙNG”

Đây là vũ khí tối tân nhất của Trái Đất, cho dù có lấy phương tiện di
chuyện hay cánh cửa không gian cũng không thoát được.

Rất nhiều mảnh vụn của du thuyền rơi xuống, tất cả đều bị hủy hoại.

Xác định “SBH2200 người duy nhất trên tàu đã mất tích. Trang sử huy
hoàng của thiên tài y học trẻ tuổi nhất đã chấm hết.”

Tại một nơi nào đó gần khu vực bị tấn công, một bóng người đang vạch những mảnh vụn của chiếc phi cơ bị cháy đen.

”Vẫn còn một hơi thở, cháu thật làm chú bất khả tư dị đấy, Henry.”

--- ------ ------Ta là phân cách không gian---- ------ --------

Đầu thật đau, tứ chi không thể động đậy. Cơ thể cô lần thứ hai bị cải tạo.

Thân thể cô hồi phục rất nhanh, cứ một tháng vẫn phải kiểm tra. Nhắc
đến kiểm tra, bọn kĩ thuật viên tự hco là giỏi ấy đã bao năm mà vẫn chưa hoàn thiện được loại máy lọc đó nữa. Chẳng phải còn có tên thiên tài
Vincent sao, anh ta không tham gia dự án béo bở này à.

Sau khi thoát hiểm ở Trái Đất, cô lập tức trở về Định Thổ.

Định Thổ muốn khai thác các tiểu hành tinh xung quanh và vì lí do thể trạng, cô được chọn làm “sứ giả” cho công tác này. Con tin vẫn là con tin.
Henry chỉ vừa khỏe lại đã được thỉnh đi. Xem như một loại huấn luyện thể chất đi. Cô cũng muốn tìm hiểu nền văn minh của những hành tinh ấy. Nếu có thể trau dồi thêm những kiến thức y học đó cộng với kho tàng vốn có, cô tin chắc bản thân sẽ đạt đến tầm cao mà bất kì ai cũng phải ngước
nhìn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận