Thần Văn Đạo

Màn đêm lặng yên buông xuống, từng cái hành lang gấp khúc bên trong Diệp phủ, ở phía trên đều phủ lên đèn lồng đỏ thẫm, khắp nơi giăng đèn kết hoa, trong đại sảnh, một đám thành viên chủ yếu của Diệp gia trên mặt đều lộ nét tươi cười đã lâu chưa thấy.

Thời gian gần đây, tình cảnh gia tộc làm tất cả mọi người trong gia tộc đều là bộ dạng bi thảm, khó có được một việc vui để cho mọi người có thể cao hứng một chút.

Tên Đại sảnh buổi tiệc, ông nội Diệp Chính Thanh ngồi ngay ngắn ở ghế chủ tọa bên trên, đó là một lão giả uy nghiêm, hơn bảy mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, nhưng mà bởi vì có tu luyện, thân thể thập phần cường tráng, trên mặt hiện ra thần sắc hồng hào khỏe mạnh, toàn thân lộ ra một cỗ khí thế uy nghiêm.

Người ngồi bên tay trái theo thứ tự là Đại bá Diệp Hải, Nhị bá Diệp Hàn, phụ thân Diệp Dịch cùng với tiểu thúc Diệp Vũ, bên tay phải là tiểu cô cô Diệp Tinh Tinh, cùng với đường ca Diệp Trọng, đường ca Diệp Hiên, đường tỷ Diệp Thu, đường muội Diệp Linh đều là những tiểu bối nỗi bật trong gia tộc.

Đại bá Diệp Hải đã là cường giả cấp bậc nhất tinh Ngưng Nguyên, mà Nhị bá Diệp Hàn cùng Diệp Duy phụ thân Diệp Dịch, tiểu thúc Diệp Vũ đều là cảnh giới cấp bậc Thập tinh Võ giả.

Gia tộc hào phú, vị trí chỗ ngồi đều là vô cùng chú trọng, những hậu bối thiên phú bình thường như Diệp Duy này, chỉ có thể ngồi trong góc, lần lượt cùng mẹ của mình ngồi xuống. Tuy rằng như thế, ở trong đại sảnh mọi người quan hệ với nhau vô cùng hòa hợp, không có câu nệ đẳng cấp sâm nghiêm thế gia đại tộc, bọn tiểu bối cũng có thể tùy ý mở miệng nói chuyện với nhau.

Diệp Duy nhìn Diệp Chính Thanh chủ tọa ngồi bên trên, tuy rằng khí thế Diệp Chính Thanh nghiêm nghị, toàn thân lộ ra dáng vẽ kiên cường, nhưng thần sắc từ hai đầu lông mày, thỉnh thoảng có thể nhìn ra một tia mệt mỏi, đoán chừng các loại sự tình phát sinh trong gia tộc gần đây, đã làm cho ông có chút lao lực quá độ.

Trong lòng Diệp Duy có điểm không được tốt cho lắm, nếu là mình có thể giúp đỡ ông nội chia sẻ bớt một ít thì tốt rồi.

"Diệp gia chúng ta hơn ba tháng không có cử hành qua gia tiệc rồi, lần này gia tiệc chủ yếu là để ăn mừng Tinh Tinh đột phá đến cảnh giới thất tinh Võ giả" thanh âm hùng hồn có lực của Diệp Chính Thanh vang lên.


Diệp Chính Thanh vỗ vỗ bả vai con gái Diệp Tinh Tinh, có chút tự hào, nhìn qua mọi người của Diệp gia nói: "Hy vọng là đám tiểu bối của Diệp gia chúng ta, có thể quyết chí tự lực tự cường, phát dương quang đại Diệp gia chúng ta"

"Chúc mừng tiểu muội, Diệp gia chúng ta lại có thêm một vị thất tinh Võ giả , đến, Đại ca mời ngươi một ly!" Đại bá Diệp Hải người thứ nhất đứng lên, cởi mở tươi cười, hướng Diệp Tinh Tinh mời rượu.

"Đại ca đã là cường giả cảnh giới Ngưng Nguyên, tiểu muội còn kém xa lắm!" Diệp Tinh Tinh bưng chén rượu lên, cực kỳ hào sảng mà uống một hơi cạn sạch.

"So ra thì kém Đại ca, nhưng lại vượt nhanh qua ta , đến đây, nhị ca cũng mời ngươi một ly!" Nhị bá Diệp Hàn hặc hặc cười cười, cũng bưng chén rượu lên.

"Đa tạ nhị ca!" Tiểu cô cô Diệp Tinh Tinh lại uống một hơi cạn sạch, không có chút tư thái nào của nữ nhi, cực kỳ tiêu sái.

Diệp Tinh Tinh làm việc lão luyện thống khoái, hào khí giống như nam nhân, cùng những tiểu thư khuê các dịu dàng hiền thục hoàn toàn bất đồng, cho nên đã hai mươi sáu tuổi rồi vẫn còn không có đi lấy chồng, bất quá nàng làm người là vô cùng tốt, bình thường đám người Diệp Chính Thanh, Đại bá rất ít khi ở trong gia tộc, những chuyện bình thường đều do Diệp Tinh Tinh chủ sự, đối với Diệp Duy có chút chiếu cố.

Diệp Duy lờ mờ còn nhớ rõ, tiểu cô cô đã từng nói là cả đời sẽ không lấy chồng, chỉ muốn bảo vệ Diệp gia, nhìn thấy Diệp gia hưng vượng, là nàng vui mừng rồi, trước kia Diệp Duy không hiểu chuyện, cho rằng là tiểu cô cô nói giỡn, bây giờ suy nghĩ một chút, hai con mắt không khỏi có chút ửng đỏ.

Tiểu cô cô là không đành lòng nhìn thấy Diệp gia dần dần lui sụt!

"Ăn cơm đi!" Diệp Chính Thanh nhìn qua gia đình hòa hợp ấm áp, trên khuôn mặt già nua đã từ từ nở một nụ cười, cầm lấy chiếc đũa, hướng đến mọi người nói.


Tuy rằng trên yến tiệc có một chút không khí vui mừng, nhưng trong lòng mọi người, vẫn cảm thấy đắng chát khó có thể giải sầu, dù sao nguy cơ của gia tộc cũng giống như là mây đen vây quanh không thể xua tan được.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, tạm thời đem phiền não ưu sầu đều ném qua một bên.

Ăn vào lửng dạ, Diệp Duy từ trong đại sảnh đi ra, đi dạo hóng mát ở bên ngoài, hắn tự hỏi làm như thế nào dùng tri thức về Thần Văn trong đầu, trợ giúp gia tộc thoát khỏi khốn cảnh trước mắt. Dùng thiên phú trước mắt của hắn, nếu có Lâm Tử Nghiên dẫn tiến, nói không chừng có thể trở thành đệ tử của Dịch đại sư.

Dịch đại sư là một trong ba vị Thần Văn đại sư có thân phận và địa vị cao nhất ở Thanh Nguyệt thành, trở thành đệ tử của Dịch đại sư, thì có thể giảm bớt nguy cơ của gia tộc rồi a?

Diệp Duy kiên quyết nắm chặt nắm tay, tốt, tiếp theo cứ như vậy làm a!

Diệp Duy đang chìm trong suy tư, Đại bá Diệp Hải của hắn đã trực tiếp hướng bên này đi tới.

Trong tất cả mấy vị thúc thúc bá bá, người có quan hệ kém nhất với Diệp Duy chính là Đại bá Diệp Hải, Diệp Hải đối với Diệp Duy cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí là hà khắc, Diệp Duy đối với Diệp Hải cũng không có thân cận cho lắm, mỗi lần nhìn thấy Đại bá, trong nội tâm hắn nhịn không được lại có chút sợ hãi.

Nhìn thấy Diệp Hải đi tới, Diệp Duy tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, chuẩn bị đánh bài chuồn.


"Diệp Duy, đứng lại!" Diệp Hải trầm quát to một tiếng, hiển nhiên không định buông tha Diệp Duy.

"Đại bá. . ." Diệp Duy lí nhí, kêu một tiếng.

"Không phải cháu đang ở Nam Tinh học viện học tập sao? Hôm nay như thế nào lại chạy về đây?" Diệp Hải trên mặt hiện lên một tia sắc mặt giận dữ.

"Cháu. . ." Diệp Duy đang muốn giải thích.

"Cháu có phải hay không lại trốn học rồi hả? Học tập không cố gắng như vậy, tới khi nào mới có thể đột phá đến cảnh giới nhị tinh Học Đồ?" Diệp Hải trầm giọng nói, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc, "Ở trong tất cả đám con cháu, thì cháu là người có tu vi kém cỏi nhất rồi, cháu nhìn một chút mấy đứa đệ đệ muội muội, cũng đã vượt xa cháu rồi!"

Diệp Duy rất muốn nói mình đã là nhị tinh học đồ, nhưng mà lời nói lên đến miệng, rồi lại không nói ra, nhìn thấy thần sắc nghiêm khắc của Diệp Hải, hắn cúi đầu nói: "Vâng, cháu sẽ cố gắng ạ!" Nghĩ thầm chính mình không cần phải tranh luận cái gì, sớm muộn cũng có một ngày, hắn sẽ dùng sự thực để làm cho Đại bá phải im miệng đấy.

Nhìn thấy bộ dạng khúm núm của Diệp Duy, thần sắc Diệp Hải thoáng có chút hòa hoãn lại, có chút hào hứng cù lần mà nói: "Được rồi, cháu đi đi, tình cảnh của gia tộc hiện tại không tốt, bọn tiểu bối các cháu nhất định phải càng thêm cố gắng mới được!"

Không nghĩ tới Đại bá sẽ dễ dàng như vậy mà buông tha chính mình, Diệp Duy tranh thủ thời gian cất bước đi ra, chứng kiến vẻ mặt thất vọng của Diệp Hải, trong nội tâm Diệp Duy càng có một loại khát khao mãnh liệt muốn ngay lập tức trở nên mạnh mẽ.

Ở trong lòng của các người, ta vĩnh viễn đều là tu vi kém cỏi nhất, là người thấp kém ở dưới đáy, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ cho các người dụi mắt mà nhìn đấy! trong nội tâm thiếu niên hắn âm thầm mà thề.

Lúc đi qua góc tường, khóe mắt Diệp Duy thoáng liếc qua nhìn, đột nhiên chứng kiến ông nội Diệp Chính Thanh cùng Nhị bá Diệp Hàn thần sắc ngưng trọng đi tới bên người Diệp Hải, không biết bọn họ sẽ nói chuyện gì đó, bước chân Diệp Duy liền chậm lại đứng ở sau bức tường, lén lút nghe thử.


Trong bóng đêm, ba cái thân ảnh ngạo nghễ, cao ngạo mà đứng, bọn họ là trụ cột của Diệp Thị gia tộc.

"Diệp Hải, việc kinh doanh Thần Quyển của gia tộc thế nào rồi?" Diệp Chính Thanh thanh âm trầm thấp mà hỏi thăm, Đại bá Diệp Hải chịu trách nhiệm quan trọng nhất của gia tộc kinh doanh Thần Quyển.

"Thần Quyển giá cả giảm ba thành, vẫn như trước không có gì tiến triển, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. . ." Diệp Hải chán nản nói ra, "Thần Quyển của đỗ gia do chính tay vị đệ tử cao nhất cua Thần Văn đại sư kia viết ra, có thể bộc phát ra Nguyên thần thông ba thành uy năng, Thần Quyển của Diệp gia chúng ta tối đa chỉ có thể bộc phát Nguyên thần thông hai thành uy năng, mặc dù giá cả đã giảm xuống, cũng không có bất kỳ ưu thế nào."

Đại bá Diệp Hải trên mặt hiện ra nụ cười cực kỳ đắng chát, hắn đã tận lực, nhưng vẫn như cũ không có cách nào vãn hồi việc kinh doanh của Diệp gia.

Nghe được thanh âm Đại bá nói chuyện, Diệp Duy chợt phát hiện, nam nhân kiên cường bá đạo như ông ta, rõ ràng cũng vì việc này mà hứng thú tiêu tan, tình cảnh gia tộc hiện nay, thật sự hỏng đã đến bước này rồi sao?

"Lão nhị, buôn bán Đạo Khí thế nào?" Ông nội Diệp Chính Thanh có chút nhíu nhíu mày, nhìn nhị bá Diệp Hàn người chịu trách nhiệm buôn bán Đạo Khí.

Diệp gia sản nghiệp tuy rằng không ít, nhưng kiếm được lợi nhuận nhiều nhất chính là buôn bán Thần Quyển cùng Đạo Khí.

"Đạo Khí của Đỗ gia so với giá tiền của chúng ta thấp bốn thành, hai tháng này Diệp gia chúng ta chỉ bán ra được hai kiện Đạo Khí. Hơn nữa ký danh đệ tử của Dịch đại sư đã truyền lời tới, nếu như việc buôn bán của chúng ta còn không có khởi sắc, sẽ hủy bỏ tư cánh đại lý của Diệp gia chúng ta, đổi một nhà đại lý khác" Nhị bá Diệp Hàn mặt trầm như nước, công việc buôn bán kiếm lợi nhiều nhất của Diệp gia, Thần Quyển cùng Đạo Khí cũng chỉ là làm đại lý cho người ta, đều mua vào từ người khác rồi mang về đây bán lại.

"Không hổ là một trong tam đại thế gia của Thanh Nguyệt thành, thủ đoạn quả nhiên tàn nhẫn"

"Đỗ gia khinh người quá đáng"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận