Mèo Lười họ Ngả. Về phần cụ thể tên cậu ta là gì, thì chẳng liên quan nhiều đến câu chuyện này.
Vấn đề hiện tại là đứa con tương lai của cậu ta. Trước khi đứa nhỏ này ra đời, Mèo Lười liền bị lão bà đại nhân bức bách phải tìm được một cái tên, nhưng đối phương thủy chung vẫn không lựa được một cái tên xứng tâm như ý.
Cho nên, cậu nghĩ tới tìm người nhờ giúp đỡ..
Trước tiểu công chúa Duyệt Duyệt nhà Cá Chết, cũng là trải qua sự đồng tâm hiệp lực của mọi người mới quyết định được. Mặc dù đã không chơi Thần Vô nhiều năm rồi, nhưng không ít người trong hội vẫn duy trì liên lạc với nhau, thường hẹn hò lượn lờ tới chơi thử những trò mới mở.
Người đầu tiên Mèo Lười nhớ tới chính là Cá Chết. Cậu gọi điện thoại cho cậu ta.
“Giúp đặt tên cho con tớ cái đê, cha nuôi?”.
Đến đây thì phải nói rõ một chút, bởi vì tất cả mọi người trong hội đều tranh nhau muốn trở thành cha mẹ nuôi, dẫn đến đứa nhỏ này còn chưa ra đời liền có tới bảy tám cha mẹ nuôi trở lên.
“Hả, còn chưa biết là nam hay nữ nữa...” Cá Chết sờ cằm cười gian nói, “Thôi thì như vậy đi, con trai thì gọi là Ngả Tư Minh, con gái gọi là Ngả Tư Viễn (*)...”
“... = =|||”.
“Vậy được đó, tên của đứa nhỏ, chính là tư niệm sâu sắc nhất của cậu đối với tớ...”
“Vương Minh Viễn cậu đi chết đi!” Mèo Lười tức giận gọi cả họ tên cậu ta, quăng điện thoại..
Tối hôm đó, Cá Chết trong trò chơi bị đánh sứt đầu mẻ trán.
Người thứ hai Mèo Lười nghĩ tới là Đu Đủ. Thời điểm điện thoại gọi tới, Đu Đủ đang cùng Tiểu Hàn ngồi trong phòng khách tranh giành trò chơi cầm tay.
Từ đầu này điện thoại, đã nghe thấy thanh âm ầm ĩ của bọn họ.
“Lớn như vậy rồi còn không chững chạc được một chút.” Mèo Lười ở trong lòng mỉa mai mấy tiếng.
“Giúp con cậu đặt tên hả...” Đu Đủ lẩm bẩm, lực chú ý trong nháy mắt lại bị những chuyện khác hấp dẫn, “Này Tiểu Hàn! tên ngu ngốc này! Cậu đang làm cái gì...”.
“Cậu mới là ngu ngốc, cửa này mà cũng không qua được, để bổn đại gia tới cứu cậu đê!”
“Lão tử mới không cần cậu cứu!”
“Hụ hụ...” Mèo Lười ho khan mấy tiếng kéo chủ đề trở về, “Tên, tên.”
“A... Đặt tên kìa, Tiểu Hàn cậu cũng tới giúp một tay đi.”
“Được rồi, anh Miêu họ gì? Uhm... Họ Ngả đúng không?”
“Gọi là... Ngả Luân Pha (**)?... Ách, sao tên này lại quen tai như vậy nhỉ...”
“Phong cách Anh hả, anh Miêu thích tên nước ngoài sao? Bây giờ quá nhiều người trùng tên, tên nhất định phải dài hơn nữa mới có phong cách đặc biệt được... Anh xem ‘Ngả Trạch Lạp Tư"(**) thế nào?”
“Không bằng ‘Ngả Phất Sâm"(**) đi? Quá đẹp trai.”
“Sẽ không bị kiện bản quyền sao?”.
“Ngả Ti Y?”
“...”.
Mèo Lười rất nhanh ý thức được, cùng hai kẻ vô học, trong đầu chỉ có vui đùa này thảo luận vấn đề tên tuổi, thuần túy là lãng phí thời gian.
Đêm đó, Đu Đủ cùng Tiểu Hàn trong trò chơi bị đánh sứt đầu mẻ trán.
Không có văn hóa thật sự là một tội lớn vô cùng, vì vậy Mèo Lười nghĩ tới Bạch Hân. Mặc dù đó là một con sói khoác da người, nhưng dầu gì cũng là sói cấp giáo sư.
Ngữ điệu Bạch Hân vĩnh viễn rảnh rỗi dài dằng dặc, tràn đầy mùi hài hước không minh bạch.
“Miêu Nhi cư nhiên lại vì chuyện như vậy mà tìm anh... Quả là hiểm thấy, trước kia cậu thấy anh đều là đi đường vòng mà.”
“Chúng ta đi thẳng tới trọng điểm đi.” Mèo Lười rất là nhức đầu ngăn lại mình không chịu nổi quay đầu chạy ra chỗ khác.
“Ngả Thụ Học, Ngả Vũ Văn.”
“Hả...?”.
“Đối với trẻ con, phải giáo dục chúng nó từ nhỏ, dạy con từ thuở còn thơ mà. Hơn nữa học giỏi chương trình cơ sở mới là đúng đắn nhất, nếu như cậu cần tên khác nữa, anh đề nghị ‘Ngả Anh Vũ’, sao? Thế nào?”
“...”
Yêu số học, yêu ngữ văn, yêu tiếng Anh....
Yêu em gái anh!.
“Đô — đô — đô –”.
Hiểu mình hoàn toàn bị đối phương đùa giỡn... Mèo Lười nhất thời tâm tình kích động, cứ thế mà giựt đứt đường dây điện thoại.
Bạn học Bạch Hân đã sớm thoát khỏi thế giới trò chơi, cho nên buổi tối cũng không gặp Mèo Lười và cũng không bị đánh đến sứt đầu mẻ trán như những người khác.
Trải qua ba lần nhờ giúp đỡ không mấy vui vẻ, Mèo Lười cuối cùng đem ánh mắt dán chặt trên người lão đại.
Làm lão đại, về tình về lý đều nên đứng đắn một lần đi?
Đúng ngày đó Mèo Lười gặp Thanh Dạ trong siêu thị. Hai người đã lâu không gặp, đi tìm một nơi uống trà tán gẫu một phen.
“Cậu biết mà, anh không am hiểu đặt tên.” Thanh Dạ cười vô cùng ôn hòa, “Cho nên, anh đề nghị cậu nên đi tìm phó hội vạn năng của các cậu thì sẽ tốt hơn đấy.”
“Nếu như em vẫn muốn nghe một chút ý kiến của lão đại?”
“Anh? Cậu xác định?” Thanh Dạ tiếp tục ôn hòa mỉm cười, “Như vậy, cậu thích Ngả Thanh hay Ngả Luật? Hoặc là tổng hợp một cái đi, Ngả Thanh Luật?”
“Em nói này, tên gọi này hay là anh giữ lại để cho nó họ Đỗ đi...”
“Ngượng ngùng quá, có lẽ trí khôn của mọi người dùng để giúp đứa nhóc nhà Cá Chết hết sạch rồi...”
“Như vậy à.”.
Mèo Lười tuyệt vọng ngã quỵ..
Thanh Dạ là lão đại nhà mình, cho dù không cho anh ta mặt mũi, cũng... đánh không lại.
Cuối cùng, đối với mọi người của Ánh Sáng mà nói, phó hội vĩnh viễn là vạn năng nhất. Nếu như hoài nghi Phó hội không phải là vạn năng, mời tham khảo câu thứ nhất.
Mèo Lười từ Thanh Dạ chỗ biết được, Chu Luật đang đi công tác. Cậu ta không gọi điện thoại quấy rầy, mà viết một email gửi qua, cũng là để đối phương có thêm nhiều thời gian suy nghĩ.
Hai ngày sau, Mèo Lười nhận được email hồi âm nội dung rất đơn giản-
“Nam: Ngả Quang Diệu; nữ: Ngả Chi Đường.(***)
P/s: anh muốn làm cha nuôi thứ N của bé.”
Mèo Lười ngơ ngác nhìn chòng chọc màn hình máy vi tính nửa ngày, trong lòng thông suốt sáng sủa.
Mấy năm qua đi, khi con gái mới bắt đầu vào tiểu học kéo tay áo của cậu hỏi:
“Ba ba ba ba, tên của con có nghĩa là gì?”
Mèo Lười luôn ra vẻ thâm trầm nhìn về phương xa.
“Đường Đường à... Đó là kỷ niệm thời trai trẻ của ba.”
Cậu ta đứng đắn, nghiêm túc nói.
– TOÀN VĂN HOÀN –
———————–
(*) Tư trong Ngả Tư Minh, Ngả Tư Viễn là Tư trong Tương Tư, tiện nhắc nhở tên của bạn Cá Chết là Vương Minh Viễn:)))
(**)Ngả Luân Pha: Allan Poe, nhà văn người Mỹ
Ngả Trạch Lạp Tư: Azeroth, một map của WoW
Ngả Phất Sâm: Iverson, cầu thủ bóng rổ nổi tiếng
(***)Ngả Quang Diệu; Ngả Chi Đường: tên chính xác của công hội Ánh Sáng chi Đường trong Hán Việt là Quang Diệu Chi Đường
Hoàn