Thần Võ Thiên Đế

Thuật mượn hồn này phong hiểm cực cao.

Một khi võ hồn của Lâm Phong tiêu hao quá lớn, Lục Vũ cũng sẽ bị phản phệ.

Bởi vậy, loại hoán hồn chi thuật này không thể duy trì quá lâu, nếu không Lâm Phong sẽ hôn mê, Lục Vũ cũng phải trả giá đắt.

Lục Vũ lấy tốc độ nhanh nhất thu hoạch ký ức của hắc ưng, sau đó kết thúc loại cử động nguy hiểm này.

Lâm Phong sắc mặt tái nhợt, vô lực nằm trên mặt đất, cảm giác toàn thân rã rời.

Lục Vũ đang xem lại cảnh tượng chiếu trong Vạn Pháp Trì, đầu tiên nhìn thấy một tòa cung điện vàng son lộng lẫy, về sau hình tượng chuyển sang một hộp gỗ đàn tử, bên trong đặt một viên cốt châu.

“Chính nó!”

Lục Vũ thất kinh, viên cốt châu trong hộp gõ kia đúng là viên cốt châu hắn lấy được lúc ở lòng sông.

Hình tượng tiếp tục chuyển động, một người lấy đi hộp gỗ, lấy viên cốt châu ở trong đó ra đặt trong một thanh đồng đỉnh.

Thanh đồng đỉnh kia tinh xảo điêu khắc đồ án hoa điểu trùng thú.

“Đan đỉnh?”

Lục Vũ hơi ngạc nhiên, bởi vì hình tượng chuyển dịch quá nhanh khiến hắn không thấy rõ ràng lắm.

Hình tượng chuyển đổi, một thân ảnh cô đơn đi xa trong gió tuyết, lộ ra mấy phần chia lìa.

Về sau, hình tượng bên trong xuất hiện một ngọn núi nguy nga liên miên, cỏ cây ung dung.

Đột nhiên một ánh đao lướt qua, hình tượng trở nên huyết tinh, các loại đao thương mưa tên phô thiên cái địa đánh tới thân ảnh kia.

Trong sơn lâm, máu chảy thành sông, vạn người phục kích thân ảnh kia, muốn cướp đoạt bảo vật trên người hắn.

(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)

Hình tượng có hơi lộn xộn, người kia sức chiến đấu cuồng bạo, một hơi tru diệt mấy trăm cao thủ, nhưng địch nhân đông đảo, một mực vây khốn hắn.

Sau đó là hình tượng chém giết chuyển đổi liên tục, kể rõ trận chiến kia thảm liệt bi tráng.

Đột nhiên hình tượng chuyển biến, một thanh đồng đỉnh bay lên trên trời, một cây trường thương đánh trúng thân đỉnh đánh bay viên cốt châu ra ngoài.

Người kia hét giận dữ, ra sức đoạt lại thanh đồng đỉnh nhưng lại thất lạc cốt châu.

Sau đó đại chiến tiếp tục diễn ra, máu chảy thành sông, thi cốt như núi, nhuộm đỏ cả sơn lâm.

Dưới trời chiều, ngực người kia cắm một thanh kiếm, vùng lên khỏi núi thây biển máu muốn đi tìm cốt châu, đáng tiếc hắn thất vọng.

Màn đêm buông xuống, người kia lết thân thể trọng thương rã rời bỏ đi.

Về sau hắn tìm được một sơn động bí ẩn, đi thẳng đến chỗ sâu trong hang động.

Hình tượng chuyển động, người kia đào một cái hố trong động, lấy ra một hộp gỗ đặt một bộ đồ trong đó, sau đó chôn hộp xuống.

Sau đó, người kia nhìn thanh đồng đỉnh trong tay, suy tính thật lâu lại đào một cái hố khác ở góc tường, đặt nó trong đó.

Đồng thời bố trí một trận pháp ở góc tường, xảo diệu giấu nó đi.

Sau khi hoàn thành xong mọi thứ, người kia mới ngồi xuống cạnh góc tường, dựa lưng vào mặt tường từ từ chết đi.

Hình tượng đến tận đây kết thúc, Lục Vũ đại khái cũng hiểu rõ nhưng lại không tìm hiểu được lai lịch của viên cốt châu kia.

Trước mắt, hộp gỗ trong động đã đị bóng xám đào đi, thế nhưng thanh đồng đỉnh vẫn còn được giấu ở trong hang động.

Lục Vũ y theo hình tượng lưu lại, nhanh chóng tìm được trận pháp kia.

“Huyền Ảnh trận, khá hiếm thấy.”

Đây là một loại mê hồn trận, nhưng người biết được loại trận pháp này quả thực rất ít, cũng bởi nó không thông dụng.

Lục Vũ tinh thông hồn thuật, đan đạo, trận pháp nên nhanh chóng giải khai được trận pháp, đào ra được thanh đồng đỉnh.

“Hoa cỏ trùng thú đại biểu cho vạn vật, đây quả nhiên là một đan đỉnh, phẩm cấp cũng không thấp.”

Đan đỉnh cao chừng sáu tấc, cổ kính, tạo hình tinh mỹ, ba chân hai tai một ngụm.

Mặt trong đáy đan khắc một chữ “Phương” hấp dẫn sự chú ý của Lục Vũ.

Xoay chuyển đan đỉnh, Lục Vũ phát hiệ mặt ngoài đáy đỉnh cũng khắc một chữ, đó là chữ “Đại”.

“Đại Phương đỉnh, danh tự này sao khó nghe quá thế? Tuy nhiên phẩm cấp lại cao, là trân phẩm khó gặp.”

Lục Vũ ánh mắt độc đáo, đỉnh này mặc dù không thể nói là độc nhất vô nhị nhưng cũng là hàng thượng phẩm trong số các loại đan đỉnh.

Một khắc này, một đạo quang mang nhàn nhạt từ trên viên cốt châu tràn ra, một loại lực lượng vô hình nâng viên cốt châu lên, để nó chuyển động bên trong thanh đồng đỉnh.

Lục Vũ cực kỳ kinh ngạc, chăm chú chú ý, chỉ thấy mặt ngoài viên cốt châu kia hiện lên chút ánh sáng nhạt, bên trong toát ra phù văn, ở trong đỉnh nhanh chóng kết hợp biến thành ký tự.

“Ngưng hồn? Đây chẳng lẽ là não châu của Phệ Hồn thú trong truyền thuyết - Ngưng Hồn châu!”

Lục Vũ lập tức biến sắc, người bình thường có lẽ không rõ Ngưng Hồn châu là thứ gì nhưng thân là Thánh Hồn Thiên Sư thì hắn biết rõ lai lịch cũng như tác dụng của nó.

Người bình thường đạt được Ngưng Hồn châu này căn bản không phát huy ra được tác dụng gì, nhưng nếu ở trong tay Hồn Thiên sư thì lại có tác dụng lớn.

Trước đây, trong Hắc Hà cốc oán khí trùng thiên nhưng không tồn tại âm hồn cũng là do Ngưng Hồn châu này, là nó hút đi những âm hồn lẫn võ hồn của những người đã chết đi năm xưa.

Ngưng Hồn châu có lực tụ hồn ngưng phách, Hồn Thiên sư có thể lợi dụng nó thể thu thập võ hồn, trừ hàng hồn lực.

Lục Vũ thả ra thảo hồn, cảm giác nó rất sinh động, hai tia hồn lực tuyến trên chiếc lá thứ hai tự động duỗi dài tiến vào bên trong Đại Phương đỉnh, cuốn lấy Ngưng Hồn châu.

Cùng thời khắc đó, Vạn Pháp Trì cũng chấn động phóng xuất ra huyền diệu chi lực, xuyên thấu ra hai tia hồn lực tuyến trên chiếc lá thứ hai, rót vào bên trong Ngưng Hồn châu.

Bên trong Vạn Pháp Trì, quang ảnh như mộng, xuất hiện rất nhiều gợn sóng li ti, một lượng tin tức cực lớn giống như có vô số hồn phách đang gào thét.

Bên trong thanh đồng đỉnh, Ngưng Hồn châu chấn động cũng chậm rãi bay lên, bay tới phía thảo hồn của Lục Vũ, dưới sự dẫn đạo của hồn lực tuyến nó dần dần dạ xuống trên chiếc lá thứ hai.

Từng đường vân cỏ nhỏ trên phiến lá lan ra xung quanh nhanh chóng bao trùm mặt ngoài Ngưng Hồn châu, không ngờ lại xuất hiện sự dung hợp.

Một khắc này, Lục Vũ tâm thần hơi rung, thảo hồn đang trong quá trình dung hợp Ngưng Hồn châu, từ bên trong hạt châu thu được lượng lớn hồn lực, thúc đẩy thảo hồn mau chóng trưởng thành, dưới sự dẫn đạo của Vạn Pháp Trì, từng đạo hoàng quang sáng lên, vậy mà từ Hoàng cấp thất phẩm trưởng thành Hoàng cấp bát phẩm.

Lục Vũ đại hỉ, loại tốc độ tăng trưởng này đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Trong tình huống bình thường, tại cảnh giới tôi thể, võ hồn không thể nào trưởng thành Hoàng cấp bát phẩm, bởi cảnh giới không đủ nên không thể duy trì điều kiện cần thiết để võ hồn trưởng thành.

Lục Vũ vốn định chờ sau khi đạt tới Tụ Linh cảnh sẽ tìm cách tăng phẩm cấp võ hồn, nào ngờ lần này dung hợp Ngưng Hồn châu lại giúp hắn có được thu hoạch bất ngờ.

Bên trên chiếc lá thứ hai, Ngưng Hồn châu đang dần thu nhỏ lại, vốn đường kính một tấc thì giờ rút nhỏ lại mấy lần, hai tia hồn lực tuyến quấn quanh trên Ngừng Hồn châu để Lục Vũ thấy rõ tình huống bên trong hạt đâu.

Đấy là một không gian đặc thù, sương mù xám mông lung, rất nhiều võ hồn ở bên trong bay tới bay lui như cô hồn dã quỷ, số lượng nhiều không kể xiết.

Những võ hồn này có mạnh có yếu, đủ mọi loại hình, hơn chín phần là thú võ hồn, lại thuộc về Hoàng cấp võ hồn, nhưng cũng có chút ít tồn tại Huyền cấp võ hồn.

Lục Vũ cảm thấy bất ngờ, thầm nghĩ: “Xem ra xuất xứ của Ngưng Hồn châu này không tầm thường.”

Cốt châu xuất ra từ một tòa cung điện vàng son lộng lẫy, nơi này sẽ là đâu đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui