Thần Võ Thiên Đế

Lâm Phong nghỉ ngơi một trận, vừa mới đứng dậy, trước mắt liền hiện ra một chiếc đỉnh.

“Đây là cái gì?”

Lâm Phong vừa mừng vừa sợ, nắm lấy Đại Phương đỉnh đánh giá cẩn thận.

“Đây là một chiếc đan đỉnh dùng để luyện đan.”

“Thật sao? Quá tốt. Nhưng nó hơi nhỏ.”

Lục Vũ cười nói: “Ngươi biết cái gì, nó cũng không phải là đan đỉnh bình thường đâu, toàn bộ đan đỉnh của Thanh Sơn tông cộng lại cũng chưa bằng một phần mười giá trị của nó đấy.”

Lâm Phong kinh hãi: “Ghê thế hả, ngươi tìm được ở đâu thế?”

“Đương nhiên là tìm ở trong động này rồi.”

Lâm Phong nhìn quanh, trong lòng hiện ra một ý niệm.

“Đây không phải là bảo vật vị cao thủ kia mang theo năm đó đó chứ?”

Lục Vũ nói: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Lâm Phong đại hỉ, cười hắc hắc nói: “Cái này... hắc hắc... đưa ta... tốt.”

Lục Vũ từ chối cho ý kiến, hỏi: “Ngươi định giấu nó ở đâu đây? Sau khi trở về nếu bị người phát hiện, sung công, há sẽ hỏng việc?”

(Bạn đang đọc truyện Huyền Võ Thiên Tôn được edit hoặc dịch thô từ diễn đàn Tàng Thư Viện)

Lâm Phong cau mày nói: “Nếu thế ta phải nghĩ biện pháp thỏa đáng mới được.”

Lục Vũ nói: “Ta có thể nói cho ngươi một phương pháp, chỉ là ngươi định báo đáp ta sao đây?”

Lâm Phong cười hắc hắc nói: “Chúng ta là anh em nha, không thì ta tặng mình cho ngươi là được.”

Lục Vũ nói: “Thôi đi, bán ngươi chẳng được mấy tiền, ta cần ngươi làm gì.”

Lâm Phong cười nói: “Ta có thể luyện đan cho ngươi, trợ thủ giúp ngươi, theo ngươi học bày trận, cùng ngươi xông xáo thiên hạ.”

Lục Vũ nói: “Chính ngươi nói đó nhé.”

Lâm Phong nghiêm mặt nói: “Lâm Phong ta thề với trời, ta nói được thì làm được, về sau ngươi là lão đại, ta là lão nhị, ngươi hướng tây ta tuyệt không hướng đông.”

Lục Vũ nhìn Lâm Phong, nói khẽ: “Ngươi có thể đồng hành cùng ta một hồi cũng đã đủ rồi.”

Lâm Phong sững sờ, lời này khiến hắn hơi khó chịu, lại hơi khó hiểu.

Lâm Phong muốn hỏi nhưng Lục Vũ không cho hắn cơ hội mở miệng.

“Vận chuyển hồn quyết, tế ra võ hồn, lấy tinh huyết nhỏ vào bên trong Đại Phương đỉnh, ta truyền thụ cho ngươi dung hợp chi thuật.”

Lâm Phong giật mình, lập tức kìm nén kích động trong lòng, dưới sự hướng dẫn của Lục Vũ, phóng thích võ hồn, vận chuyển Xuân Sinh quyết nhỏ tinh huyết vào trong Đại Phương đỉnh.

Lục Vũ mật thiết chú ý, dốc lòng chỉ điểm, chỉ thấy Đại Phương đỉnh kia sau khi hấp thụ tinh huyết Lâm Phong thì thân đỉnh tách ra quang mang rực rỡ, bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại.

Lâm Phong lộ ra vẻ rất phí sức, cảnh giới của hắn quá thấp, Hoàn Hồn thảo trên đỉnh đầu đang nhanh chóng lắc lư hấp thụ linh khí trong không khí.

Đại Phương đỉnh bay lên trong tay Lâm Phong, xoay tròn giữa không trung, vòng ba vòng quanh võ hồn Lâm Phong sau đó hóa thành một đạo lục quang chui vào trong thiên linh huyệt Lâm Phong.

Lâm Phong đột nhiên run người, máu tươi trào ra khỏi miệng, ngã người xuống đất, may mà Lục Vũ đỡ kịp.

“Ăn viên nội đan này vào, tĩnh tâm điều trị, loại dung hợp này ở cảnh giới của ngươi hiện tại quả thực quá mức khó khăn.”

Lâm Phong ăn nội đan, đây chính là viên nội đan mà lúc trước Lục Vũ dùng để thi triển hoán hồn chi thuật.

Lâm Phong ngồi xếp bằng tu luyện, Lục Vũ thì đi tới cửa hang, cảm ứng tình huống bên ngoài.

Ngồi chơi nhàm chán, Lục Vũ lấy một mặt dây chuyền từ trong ngực ra xem xét.

Mặt dây chuyền hình giọt nước này lạnh buốt như ngọc, cầm ở trong tay cả người cảm thấy thoải mái dễ chịu nhưng Lục Vũ lại không nhận biết được nó.

Thi cốt của ba con yêu thú trong động, Lục Vũ dùng da lông của bọn chúng bện thành sợi dây quấn mặt dây chuyền đeo lên cỏ, mặt dây chuyền chạm lên da thịt tỏa ra sự mát lạnh thanh tao, cảm giác dễ chịu không nói nên lời.

Vạn Pháp Trì rung động mạnh mẽ, phóng xuất ra một loại tin tức, trình bày lai lịch mặt dây chuyền kia.

“Thủy tâm chi phách, Băng Ngọc Tinh Long.”

Lục Vũ mặt lộ vẻ chấn động, hắn lần đầu tiên nghe nói đến cái tên “thủy tâm chi phách” này, nhưng hắn lại biết Băng Ngọc Tinh Long là gì.

Đó là một con thần thú trong truyền thuyết, một truyền thuyết được rất nhiều người tán dương.

Thủy tinh chi phách và Băng Ngọc Tinh Long này rốt cục có quan hệ gì?

Trong trầm tư, một tiếng gió rít đánh thức Lục Vũ.

Ngoài động, một đám đệ tử Võ tông nhanh chóng bay qua, bị một con yêu thú hung mãnh truy đuổi.

“Bọn hắn còn chưa rời đi, nói rõ đám người viện trưởng còn chưa bắt được Hắc Vĩ hồ.”

Lục Vũ không hiện thân, bày ra một trận pháp ở cửa hang, sau đó lui vào trong động, bắt đầu tu luyện Thốn Tâm Vạn Kình đệ tứ trọng.

Ba ngày sau, Lâm Phong hoàn tất tu luyện, bởi nhờ nội đan nên một bước đạt tới tôi thể lục trọng cảnh giới.

Bên trong đan điền của Lâm Phong cất chứa thanh đồng đỉnh, chính là Đại Phương đỉnh kia, nó đang chậm rãi chuyển động phóng xuất ra huyền diệu chi lực rèn luyện thể phách Lâm Phong, giúp thực lực của hắn tăng cao, nhưng lại tạm thời không thể nào khống chế được.

Lâm Phong vừa mừng vừa sợ, muốn đi hỏi thăm Lục Vũ lại phát hiện đối phương đang tu luyện khẩn yếu quan đầu.

Hai ngày sau, Lục Vũ tu luyện Thốn Tâm Vạn Kình đột phá 200 kình, nhất cử giải khai đại quan tôi thể lục trọng, đạt tới cảnh giới sau cùng của luyện cốt.

Nửa ngày sau, Lục Vũ tỉnh lại, Lâm Phong trở mắt nhìn hắn, không dằn nổi nói lại tình huống của Đại Phương đỉnh.

“Ta phải làm sao mới có thể khống chế được nó?”

Lục Vũ nói: “Cảnh giới hiện tại của ngươi quá thấp, chỉ có thể miễn cưỡng dung hợp sơ bộ thôi, chờ khi ngươi đến Tụ Linh cảnh thì sẽ từ từ khống chế được nó. Trước lúc đó, nó sẽ tự động trau chuốt kinh mạch toàn thân, cường hóa xương cốt cả người ngươi, giúp ngươi đạt đến một độ cao kinh người ở cảnh giới tôi thể, đây là chỗ tốt mà bao người tha thiết mong ước còn không đạt được đấy.”

“Thật hả? Quá tốt.”

Lâm Phong đại hỉ, ôm Lục Vũ, cảm động nói: “Lão đại, ngươi thật tốt với ta, bảo bối tốt như thế cũng cho ta...”

Lục Vũ đẩy Lâm Phong ra, dặn dò: “Chuyện này không thể nói cho bất cứ ai được, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ngươi.”

Lâm Phong cười nói: “Yên tâm, ta thông minh như vậy sao không hiểu được đạo lý đó chứ?”

Lục Vũ bay lên đá ra một cước, Lâm Phong bị dọa cuống quít né tránh.

Hai người đùa giỡn một hồi, sau đó rời khỏi sơn động.

“Chúng ta tới đây đã mười hai ngày rồi, nếu không thì ra ngoài chờ một hồi?”

Lâm Phong vui cười nhưng Lục Vũ lại hơi cau mày.

“Rất đông đệ tử đang dạo quanh Hắc Hà cốc, chuyện này hơi sai sai...”

Chưa nói hết lời, một mũi tên lén bắn tới Lục Vũ.

Nghe gió phân biệt vị, Lục Vũ nghiêng người né tránh, mũi tên bắn lén bay vụt qua tai găm lên trên một gốc cây, thân tên ong ong chấn động.

Lâm Phong phản ứng nhanh nhẹn, mắng: “Kẻ nào không biết xấu hổ bắn lén như thế?”

Lục Vũ nghiêng người nhìn đằng xa, một đoàn người chạy đến, cầm đầu lại là Mục sư huynh.

Lâm Phong biến sắc, Mục sư huynh là tôi thể cửu trọng, bài danh tốp trên ở Võ tông, được cho là nhân vật số một số hai trong lần lịch luyện này.

“Lục Vũ ngươi to gan, dám thiết kế bẫy hại đồng môn, khiến cho rất nhiều đệ tử Võ tông chết ở nơi này.”

Mục sư huynh vênh váo hung hăng, vừa lên đến liền chụp mũ Lục Vũ.

Lâm Phong phản bác: “Nói bậy, chúng ta hại đồng môn lúc nào?”

Mục sư huynh khẽ nói: “Mấy ngày trước ở lòng sông, mọi người rõ như bàn ngày, các ngươi còn dám giảo biện!”

Lâm Phong muốn nói nhưng bị Lục Vũ ngăn lại.

“Chúng ta có sai hay không thì không đến phiên các ngươi vung tay múa chân. Ngươi huy động nhân lực như thế chỉ sợ không phải là lý do này.”

Lục Vũ trừng mắt Mục sư huynh, ánh mắt lạnh băng bên trong lộ ra một tia trào phúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui