Thần Võ Thiên Đế

“Đây... đây... là phù gì?”

Đổng Trọng kiếp trước là thiên kiêu của Huyền môn đỉnh cấp, tự hỏi kiến thức rộng rãi nhưng lại không nhận ra được phù lục mà Lục Vũ vẽ.

“Chấn Hồn phù, ẩn chứa lôi điện chi uy, nhưng vững chắc thần hồn không cho phiêu tán.”

Lục Vũ tiếp tục vẽ phù, cổ tay chuyển động tiêu sái tự nhiên, vẻ phiêu dật kia, phong thái kia khiến Đổng Trọng nhìn mà sửng sốt.

“Ngươi rốt cục là Phù khí sư hay là Hồn Thiên sư?”

Lục Vũ lắc đầu, chuyên tâm vẽ phù.

Sau hai canh giờ, Lục Vũ luyện chế ra bốn tấm Chấn Hồn phù, bốn tấm Định Hồn phù và sáu tấm Phược Hồn phù.

“Hiện tại lại cho ta mượn lôi đình một lát.”

Tinh sa chỉ còn lại một chút, đủ để Lục Vũ chế tác một tấm phù cuối cùng.

“Nhẹ một chút hay nặng một chút?”

Đổng Trọng hỏi thăm, hắn mới thuận tiền điều khiển hỏa hầu.

Lục Vũ nói: “Lôi đình vạn quân!”

Đổng Trọng giật mình, hỏi: “Ngươi xác định chịu đựng nổi?”

Lục Vũ nói: “Yên tâm, ta không bao giờ làm chuyện không có nắm chắc.”

Đổng Trọng gật đầu, nhắc nhở: “Chú ý, tới.”

Võ hồn chấn động, Lôi báo thét dài, một tia thiểm điện cự đại phóng vút xuống chỗ phù bút mà tay phải Lục Vũ đang cầm.

Lục Vũ sắc mặt kinh biến, nghĩ thầm: “Mạnh thật.”

Cổ tay chuyển động, phù bút nổi lên ngâng quang sáng chói, phía trên ngòi bút lôi điện như long nhanh chóng du tẩu trên tờ phù.

Lục Vũ thân thể run rẩy, phù bút trong tay như nặng vạn cân, gánh chịu lôi đình chi uy khiến hắn tiêu hao rất lớn, Bách Xuyên mạch gần như bị móc sạch.

Thời khắc mấu chốt, thiên mạch trong cơ thể chấn động phóng xuất ra lực lượng dồi dào, phối hợp với Vạn Pháp Trì chấn động, giúp hắn một mạch mà thành, dẫn đạo cỗ lôi điện kia, hoàn thành tờ phù lục cuối cùng.

Một tiếng vang trầm, phù bút trong tay Lục Vũ tróc ra, thân thể hắn va vào vách động, miệng phun máu tươi.

Tờ phù kia phiêu phù giữa không trung, lóe ra lôi điện ì xèo, phun ra nuốt vào lôi điện chi quang, phù trận phức tạp huyền ảo tạo thành một con Lôi long, tản ra ba động hung ác cuồng bạo.

Đổng Trọng hai mắt nóng bỏng, kinh hải nói: “Đây là Lôi Long phù?”

Lục Vũ nằm trên mặt đất thở hổn hển, yếu ớt nói: “Xà mà thôi, sao tính là long được. Đây chỉ là Bạo Lôi Xà phù, kém xa Lôi Long phù.”

Đổng Trọng kinh nghi nói: “Kém xa? Sao ta lại cảm thấy uy lực của tấm phù này rất đáng sợ?”

Lục Vũ ngồi dậy thở dốc, nói: “Tứ phẩm mà thôi, còn kém một kích toàn lực của ngươi.”

Đổng Trọng sợ hãi nói: “Ngươi chỉ mới cảnh giới tôi thể đã có thể luyện chế được tứ phẩm phù lực, thiên phú của ngươi sẽ dọa người ta chết khiếp.”

Lục Vũ cười nói: “Ngươi cũng trùng sinh một lần, sao còn nhát gan như vậy.”

Lảo đảo đứng lên, Lục Vũ cất kỹ Bạo Lôi Xà phù, đặt nó trong nhẫn trữ vật.

“Ta muốn chữa thương, ngươi nếu cảm thấy tiếc một thân tu vi thì phân cho ta và Lâm Phong đi. Điều kiện tiên quyết là hắn nhất định phải đạt đến Tụ Linh cảnh giới.”

Lục Vũ ăn hai viên yêu đan, sau đó bắt đầu tu luyện chữa thương.

Đổng Trọng cười nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi không muốn, hóa ra trong lòng vẫn luôn nhớ đến.”

Lục Vũ cười hắc hắc, vận chuyển Thốn Tâm Vạn Kình, đây là công pháp tốt nhất tăng lên cảnh giới nhục thân.

Lục Vũ vừa đạt tới tôi thể bát trọng cảnh giới, phục dụng hai viên yêu đang để gia tốc cảnh giới tăng lên, nhưng muốn đạt đến tôi thể cửu trọng thì đoán chừng khá khó.

Đổng Trọng lưu ý tình huống tu luyện của Lục Vũ và Lâm Phong, trên mặt toát ra một tia ưu thương nhàn nhạt.

“Trước đây, lúc ta nhỏ tuổi như thế, ta cũng tự ngạo khinh cuồng, đáng hận... ai...”

Thu hồi ưu tư, Đổng Trọng không còn suy nghĩ lung tung, tay trái cong ngón búng ra, đầu ngón tay bắn ra một đạo linh lực rót vào đan điền Lâm Phong.

Đổng Trọng khống chế linh lực vừa phải, không dám quá mạnh, sợ Lâm Phong không chịu nổi.

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra trong đan điền Lâm Phong có một vòng xoáy đang nhanh chóng hấp thu linh lực của hắn.

“A, có gì đó quái lạ.”

Đổng Trọng gia tăng linh lực đưa vào, gấp đôi, gấp hai, gấp ba, thân thể Lâm Phong hấp thu rất nhanh.

“Một chiếc đỉnh, phúc duyên của tiểu từ này không cạn.”

Đổng Trọng vừa mừng vừa sợ, tiếp tục gia tăng linh lực đưa vào đến gấp năm mới thôi, thân thể Lâm Phong dần dần hiện ra trạng thái bão hòa.

Một bên khác, Lục Vũ trước chữa thương, sau tu luyện.

Thốn Tâm Vạn Kình đệ tứ trọng ở phương diện chữa thương đạt tốc độ rất nhanh, vẻn vẹn một nén nhang mà nội thương của Lục Vũ đã khỏi hẳn.

Đồng thời, Lục Vũ cũng phát hiện ra Thốn Tâm Vạn Kình kỳ diệu, hiện tại hắn đã đạt tới 425 kình, lực lượng bên trong võ mạch có thể hóa thành 425 phần, mỗi một phần đều đồng thời vận chuyển, hiệu suất sực cao.

Nếu như đạt tới 500 kình thì linh lực trong võ mạch có thể hóa thành 500 phần, hiệu suất tăng thêm một bước.

Loại hiệu suất này dù chữa thương, tu luyện hay vận dụng võ kỹ đều nhanh hơn những người cùng cảnh giới.

Trong đan điền Lục Vũ, hai viên yêu đan một mực xoay tròn phóng thích ra khí huyết cường đại.

Thảo hồn tự động hiển hiện, rủ xuống quang mang mịt mờ rót linh khí tinh thuần vào trong cơ thể Lục Vũ.

Đổng Trọng đánh giá thảo hồn của Lục Vũ, trong mắt hắn, cây cỏ nhỏ ba lá được tám đạo hoàng quang bao quanh sinh cơ bừng bừng, phẩm cấp không kém nhưng lại không nhìn ra được điều gì khác thường.

Đổng Trọng không nhìn thấy Ngưng Hồn châu và hồn lực tuyến trên chiếc lá thứ hai, hắn lại càng không cảm ứng được Vạn Pháp Trì trên chiếc lá thứ ba.

Đổng Trọng bắn ra một sợ linh lực màu đỏ từ đầu ngón tay phải, rót vào trong đan điền Lục Vũ, khống chế tốc độ và linh lực vừa phải, sợ Lục Vũ không chịu đựng nổi.

Nhưng rồi Đổng Trọng liền nhanh chóng kinh ngạc ra mặt.

Hắn phát hiện hấp lực trong đan điền của Lục Vũ còn mạnh hơn chiếc đỉnh trong đan điền của Lâm Phong, tựa như cự tượng đói meo đang điên cuồng hấp thu lực lượng của hắn.

Đổng Trọng tăng lực lượng lên gấp đôi cũng chẳng thấy có biến hóa gì.

Gấp hai, cảm giác vẫn thế.

Gấp năm, vẫn như cũ không lấp đầy được.

Gấp mười, lúc này mới cảm giác được tiết tấu Lục Vũ phun nuốt linh lực, bên trong còn cuồng bạo hơn cả sự tưởng tượng của hắn.

“Khá lắm, mạnh hơn tiểu tử Lâm Phong kia nhiều, võ mạch của hắn sao lại giống như hang không đáy thế nhỉ?”

Đổng Trọng kiếp trước cảnh giới rất cao, sau khi trùng sinh rớt xuống hai đại cảnh giới nhưng cũng là tồn tại siêu việt Tụ Linh cảnh, nhãn lực không phải bàn.

Bách Xuyên mạch của Lục Vũ thế gian hiếm thấy, Đổng Trọng không biết được, tuy nhiên hắn lại có thể cảm nhận được võ mạch của Lục Vũ không giống những người khác.

Đổng Trọng không sống lâu được. Trước khi chết một thân tu vi như nước chảy đi, cho nên dự định đưa cho Lâm Phong và Lục Vũ xem bọn hắn hấp thu được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

Trong suy nghĩ của Đổng Trọng, hai tiểu gia hỏa này cảnh giới có hạn, hợp lại có thể thu nạp một phần mười tu vi bản thân coi như đã cao lắm rồi.

Nhưng ai có thể ngờ được Lâm Phong có Đại Phương đỉnh, còn Lục Vũ có Bách xuyên mạch, điều này đã nằm ngoài dự đoán của Đổng Trọng.

“Hết sức hấp thu đi, dù sao cũng tốt hơn là lãng phí.”

Đổng Trọng rót một thân tu vi vào đan điền Lâm Phong và Lục Vũ. Tốc độ hấp thu của Lâm Phong đã lên cao đến gấp sáu lần, còn của Lục Vũ là mười lăm lần mà còn đang không ngừng đề cao.

“Tiểu tử Lục Vũ này tu luyện công pháp gì mà lại cường đại như vậy?”

Đổng Trọng giật mình, cảm thấy rung động với Thốn Tâm Vạn Kình mà Lục Vũ tu luyện.

Thời điểm trời tối, cảnh giới của Lâm Phong đã đạt đến tôi thể cửu trọng đỉnh phong, bắt đầu trùng kích Tụ Linh cảnh.

Lục Vũ đạt tới tôi thể bát trọng đỉnh phong, Thốn Tâm 492 kình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui