Thần Võ Thiên Đế

Nơi đây hoàn cảnh ưu nhã, ít người lui tới, là một biệt viện ở Thanh Sơn tông.

Trương Nhược Dao một thân hỏa hồng như nắng gắt, đứng thướt tha trong vường tựa như mẫu đơn nở rộ.

Lục Vũ lần đầu tiên đến, vừa mới nhập vườn liền bị thân ảnh đỏ tươi kia hấp dẫn.

Dưới ánh mặt trời, từng tia nắng vàng rọi lên lụa đỏ, phản chiếu tầng da tuyết trắng như phấn ngọc kia khiến cho cả hoa trong vườn mới thôi ảm đạm.

Ánh nhìn kia, trong lòng Lục Vũ như nhảy múa, mặc dù bị kìm lại trong chớp mắt nhưng hình tượng một màn này đã khắc sâu trong trái tim hắn.

“Nhược Dao, hắn tới,”

Trong hoa viên, Trương Nhược Dao quay người, hai mắt sáng rỡ thanh tịnh trong suốt, đượm ba phần ưu nhã, hai phần kiêu ngạo.

Lục Vũ tính lễ phép cười đáp lại, ánh mắt vừa chạm tới mắt Trương Nhược Dao thì cấp tấp dời đi.

Trương Nhược Dao như có đôi chút thất vọng, nhe răng cười một tiếng liền xảo diệu che giấu cảm xúc.

“Mời tới bên này.”

rong hoa viên, trưng một chiếc bàn.

Lục Vũ ngồi đối diện với Trương Nhược Dao, còn Hứa tiễn sư thì thức thời rời đi.

“Lần trước ngươi chữa thương giúp ta, ta còn chưa cảm ơn ngươi.”

Trương Nhược Dao nhìn Lục Vũ, hai mắt thanh tịnh lộ ra thanh lãng cao khiết nhưng lại khiến cho người khó quên.

“Tiện tay mà thôi, không cần phải cảm ơn. Khi đó ngươi đưa ta cây cung kia coi như giúp ta không ít chuyện.”

Lục Vũ đón ánh mắt của nàng, lộ ra rất bằng phẳng.

Trương Nhược Dao nói: “Gần đây võ hồn của ta có đôi chút biến hóa...”

Lục Vũ cau mày, phản ứng tự nhiên này không thể thoát khỏi quan sát của Trương Nhược Dao, nàng đang cố ý thăm dò hắn.

“Ngày đó ngươi cho ta ăn cây dược thảo kia hẳn là nó rất trân quý?”

Lục Vũ gượng cười hai tiếng, quay đầu lưu ý hoàn cảnh suối nước tiểu trúc.

“Chỗ này không có ai khác, ngươi không cần phải lo lắng.”

Trương Nhược Dao rất thông minh, liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của Lục Vũ.

“Võ hồn của ngươi bị tổn thương tiên thiên, có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì được không?”

Lục Vũ đổi chủ đề, không muốn nói tới gốc Huyết Hồn thảo kia.

Trương Nhược Dao than nhẹ nói: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm, nghe nói có liên quan đến mẫu thân ta, đáng tiếc người sinh ra ta không lâu thì qua đời.”

Lục Vũ sững sờ, không ngờ Trương Nhược Dao lại mồ côi mẹ từ nhỏ.

“Vậy phụ thân ngươi đâu?”

Trương Nhược Dao nhìn núi xa, thần sắc khá ưu thương.

“Bởi võ hồn của ta có tổn thương, phụ thân vì tìm kiếm phương pháp cứu chữa mà đã rời đi năm ta mười tám tuổi, đến nay còn chưa trở về.”

Lục Vũ nghĩ đến bản thân, đột nhiên có loại cảm giác đồng bệnh tương liên.

Phụ thân Lục Chiến chẳng phải cũng là vì hắn mới một thân một mình đi Tuyết Phong sơn đó sao?

“Võ hồn của ngươi bị tổn thương khá kỳ quái, tạm thời không cần lo lắng. Chờ khi tiến hóa lên Huyền cấp võ hồn, tìm một môn hồn quyết thích hợp rồi chậm rãi điều dưỡng.”

Trương Nhược Dao sáng mắt, hỏi: “Ngươi xác định võ hồn của ta có thể tiến hóa lên Huyền cấp võ hồn?”

Lục Vũ cười nói: “Chẳng phải ngươi tìm ta là để hỏi chuyện này đó sao?”

Trương Nhược Dao nói: “Ta không dám khẳng định nên muốn hỏi ngươi cho chắc, thuận tiện biểu đạt lòng cảm kích.”

Lục Vũ cười cười, nói tránh đi: “Thanh Sơn tông lớn như thế chẳng lẽ không có đệ tử sở hữu Huyền cấp võ hồn à?”

“Có nhưng rất ít, tất cả đều được thượng viện bảo vệ, ngoại nhân rất khó biết được.”

Trương Nhược Dao nói: “Thanh Sơn tông là Hoàng cấp tông môn, có địa vị tương đối cao ở Thiên Nguyệt quốc, tuy nhiên chỉ là một môn phái tam lưu ở Chiến Hồn đại lục mà thôi. Cách mỗi ba năm thì Huyền cấp tông môn trên Chiến Hồn đại lục sẽ mở đại hội chiêu thu đệ tử, tất cả Hoàng cấp tông môn sẽ đến đó tham gia, cũng dâng lên những đệ tử sở hữu Huyền cấp võ hồn cho họ.”

“Thì ra là vậy.”

Trương Nhược Dao nói: “Lần này đại hội thu đệ tử diễn ra ba năm một lần sẽ tổ chức ở đế đô vào năm sau, đến lúc đó Thanh Sơn tông cũng sẽ tham dự.”

Lục Vũ kinh ngạc hỏi: “Năm sau? Thời gian không còn nhiều.”

Trương Nhược Dao nói: “Cho nên gần đây ta một mực tu luyện, hôm qua cảm giác được võ hồn biến hóa nên hôm nay mới tìm ngươi hỏi một chút.”

Lục Vũ nói: “Ngươi phóng xuất võ hồn ra cho ta xem thử.”

Trương Nhược Dao thả võ hồn ra, trong không khí liền nhiều hơn một loại cảm giác thiêu đốt, nhiệt độ không khí xung quanh nhanh chóng tăng cao.

Một con tiểu điểu lông đỏ sậm xoay quanh trên đầu Trương Nhược Dao, trên đầu tiểu điểu có một đạo quang hoàn nhạt màu nhỏ xíu.

Tiểu điểu không lớn nhưng khí thế phi phàm, hai cánh giang ra liền tạo nên hỏa diễm trong hư không, phát ra tiếng vang lốp bốp.

“Còn thiếu một chút, nếu như bây giờ đi tham gia tuyển bạt của Huyền cấp tông môn thì sẽ rất dễ bị đào thải. Cũng may mà còn thời gian, để ta suy nghĩ một chút.”

Lục Vu trầm tư, trước mắt cảnh giới của Trương Nhược Dao cách hắn quá xa, cho dù dùng phương pháp của Hồn Thiên sư thúc tiến võ hồn của nàng trưởng thành thì cũng không thể làm được.

Hồn Thiên sư là một chức nghiệp phụ trợ, cho dù vì người quên mình nhưng cảnh giới phải cao hơn đối phương mới được.

Nếu không thì chỉ như hạt cát trong sa mạc, căn bản không thể phát huy được tác dụng.

Lục Vũ hiện tại là ở trong tình huống như thế, hắn mặc dù muốn giúp Trương Nhược Dao nhưng cảnh giới lại kém xa đối phương, giúp cũng uổng công.

“Vậy thì ta cho ngươi một phương thuốc, nếu ngươi có thể thu hoạch được chúng thì ta có biện pháp giúp ngươi một tay, bằng không thì ngươi chỉ có thể từ từ tu luyện.”

Trương Nhược Dao giật mình, càng hiếu kỳ Lục Vũ hơn, chẳng lẽ hắn còn hiểu được luyện dược?

“Được, ta thử một chút đi.”

Lục Vũ liệt ra bảy mươi sáu dược tài, trong đó có ba vị thuốc tương đối khó kiếm.

“Ở đây có một viên Mộc linh đan, vừa vặn thích hợp tĩnh võ hồn của ngươi, xem như chút tâm ý của ta.”

Trước khi chia tay, Trương Nhược Dao tặng cho Lục Vũ một viên linh đan.

“Vậy, vậy ta đa tạ sư tỷ.”

Lục Vũ chần chờ một lát thì nhận, có viên Mộc linh đan này thì hắn càng nhanh đạt tới Tụ Linh cảnh.

Trở lại chỗ ở, Lục Vũ nuốt Mộc linh đan, vận chuyển Thốn Tâm Vạn Kình, bắt đầu toàn lực trùng kích.

Bách Xuyên mạch trong cơ thể chấn động như sóng lớn trường giang, linh lực điên cuồng vận chuyển tư dưỡng võ hồn, thôi động cảnh giới không ngừng đề cao.

Trước đây, Lục Vũ nhờ Bách Xuyên mạch nên nuốt được bảy phần linh lực của Đổng Trọng, còn Lâm Phong chỉ hấp thu được ba phần.

Bây giờ, Bách Xuyên mạch của Lục Vũ đã tiếp cận trạng thái bão hòa, thiên mạch cũng nhờ linh lực cường đại mà tăng lên gấp đôi.

Lục Vũ toàn thân xương cốt bạo hưởng, kinh mạch khuếch trương, khí huyết tràn đầy, màng da phồng lên, cảnh giới không ngừng đề cao.

Trước đây Thốn Tâm Vạn Kình tu luyện đến Thốn Tâm 580 kình thì giờ nhờ có Mộc linh đan mà cấp tốc đột phá 590, sau đó 595, 97, 99.

600!

Tiếng vang ầm ầm quanh quẩn trong não hải Lục Vũ.

Một khắc này, chín Bách Xuyên mạch trong cơ thể Lục Vũ đồng thời rung mạnh, bên trong thiên mạch bay ra một điểm quang mang tiến nhập đan điền.

Một giây sau, bên trong chín Bách Xuyên mạch, mỗi mạch bắn ra một chùm hỏa diễm quấn quanh trên quang mang kia, tạo thành thế cửu long hí châu, ở trong đan điền của hắn ngưng tụ thành một sợi hỏa diễm mười màu phun nhả linh quang.

Trên đầu Lục Vũ, thảo hồn lay động mãnh liệt, tốc độ hấp thu linh khí tăng mạnh gấp ba giúp toàn thân da thịt Lục Vũ nổi lên quang mang lục bạc.

Trong đan điền, sợi hỏa diễm mười màu kia chính là linh chủng Tụ Linh cảnh, ban sơ giống ngọn lửa, tiếp tục tu luyện sẽ hóa thành linh thai, sau đó tương dung với võ hồn từ đó đi vào cảnh giới Linh Vũ, nhưng lại có yêu cầu rất cao với võ hồn.

Chỉ có Huyền cấp võ hồn mới có thể đạt tới Linh Vũ cảnh, Hoàng cấp võ hồn mãi mãi cũng không có hy vọng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui