Thần Vương Lệnh


Màn đêm buông xuống.
Thôi Minh một mình đi theo con đường núi hiểm trở đến lưng chừng núi.
Nhìn tòa lâu đài xây bằng đá trước mặt, phía trên loang lổ bốn chữ lớn “Sơn trang Mãnh Thú”, hắn ta không khỏi nhíu mày.
Tại sao tên Tần Thiên kia lại muốn hẹn mình đến nơi này?
Nghe thấy tiếng sư tử gầm sói tru vang lên bên trong, trong mắt hắn ta lóe lên một tia sát khí.
Không thể không nói, đây là một nơi tốt để giết người.
Hắn ta là sát thủ, đến để giết người.

Chứ không phải là võ sĩ, không phải đến khiêu chiến một cách công khai với người khác.
Chỉ có giết đối phương mới là mục đích duy nhất của hắn ta.
Cho nên, để đề phòng lừa gạt, hắn ta không đi vào từ cổng.
Mà vòng đến một chỗ xa, leo lên một cái cây, từ trên cây nhảy lên tường.

Sau đó, lặng lẽ lẻn vào.
Sau khi xem thương tích của Tiết Nhân, hắn ta biết kẻ địch không dễ đối phó.

Hơn nữa, bây giờ đối phương đang chiếm ưu thế.
Cho nên hắn ta phải hành động bất ngờ.
Nấp trong bụi cỏ một lúc, phát hiện không có động tĩnh gì.
Hắn ta im lặng thò đầu ra.

Nhìn thấy phòng giám sát xa xa đang sáng đèn, hắn ta lặng lẽ đến gần.
Nhất định Tần Thiên đang trốn trong căn phòng đó.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh nổi lên bên cạnh.
Thôi Minh kinh ngạc, nhìn thấy một đôi mắt màu vàng đang im lặng nhìn chăm chú hắn ta trong bụi cỏ.
Đây là… Sư tử!
Hắn ta giật mình, vội vàng quay người bỏ chạy.
Sư tử gầm nhẹ một tiếng, đuổi theo ở phía sau.
Nhờ vào địa hình phức tạp, Thôi Minh vòng quanh sư tử đực.

Cuối cùng, chạy đến rìa hàng rào thép gai.
Lúc này, phía xa có thêm nhiều sư tử áp sát.
Mẹ nó, cả một bầy sư tử!
Mặt Thôi Minh xanh lét.

Vào thời điểm quan trọng, hắn ta nắm ra một thứ trong ngực đánh về phía đám sư tử.
Sau đó, leo lên hàng rào thép gai giống như khỉ, leo ra ngoài.
Con sư tử bị ép rút lui bởi bột lưu huỳnh, gầm lên vài tiếng rồi không cam lòng rút lui.

Dường như chúng đã ăn no nên không hứng thú với Thôi Minh lắm.
Thôi Minh nằm ở dưới đất, vừa thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy tiếng soàn soạt vang lên từ phía xa.
Hắn ta giật mình, lật người leo lên một cái cây to bên cạnh.
Nhìn từ trên cao xuống, hắn ta không khỏi ngẩn ra.
Mẹ nó, vừa ra khỏi miệng sư tử lại rơi vào hang sói à!
Hơn chục con sói xanh lao đến, quanh quẩn một chỗ dưới gốc cây.
Có một con không biết có phải là đói xỉu hay không mà khi nhìn thấy món ăn ngon trước mặt, thậm chí còn muốn leo lên cây.
Thôi Minh âm thầm kêu khổ.

Hắn ta nhận ra mình đã mắc lừa, mắc lừa Tần Thiên.
Chắc chắn là Tần Thiên muốn mượn tay của những con mãnh thú này để giết chết mình.
“Họ Tần, ông đây chưa xong với mày đâu!”
Bực mình, hắn ta nhảy xuống khỏi cái cây và chiến đấu với bầy sói.
Cuối cùng, mặc dù đã giết chết một con sói nhưng trên người cũng đã bị thương.

Nhưng cùng hắn ta cũng chạy được ra ngoài, đến gần phòng giám sát.
Hắn ta cẩn thận đẩy cửa ra, vốn cho rằng nơi này nhất định có mai phục.

Nhưng lại nhìn thấy một người trẻ tuổi đang ngồi uống trà dưới ánh đèn sáng rực.
Nhìn thấy hắn ta, người trẻ tuổi tùy ý nói: “Đến rồi.”
Giống như là đang đợi một người bạn cũ.
Thôi Minh ngây người, phản ứng kịp, lập tức cảnh giác nói: “Mày chính là Tần Thiên?”
Tần Thiên mỉm cười, nói: “Vất vả rồi.

Uống trà.”
Thôi Minh cười khẩy nói: “Cảm ơn.”
Hắn ta chậm rãi đi đến trước bàn trà bưng một ly trà lên, giả vờ uống trà đến gần Tần Thiên, một tay khác cầm phi đao định phóng ra.
“Quỷ Thôi Mệnh, ngươi dám ra tay với thiếu chủ, ta sẽ giết ngươi.”
Chính vào lúc này, đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh nhạt.
“Kẻ nào?” Thôi Minh giật mình, vội vàng nhảy ra.
Chỉ thấy cửa bên cạnh mở ra, một người đàn ông trung niên mặt đen như sắt đang chống nạng bước ra.
Nhìn thấy người này, trong mắt Thôi Minh vô cùng kinh ngạc.
“Quỷ sai đại nhân, ngài là quỷ sai đại nhân!”
“Sao ngài ở đây?”
“Đây có phải là thật không?”
Rầm, một cánh cửa khác bị đấm nát.
Quỷ Vô Thường đeo một sợi xích trăm cân trên cổ, bước ra.
“Ha ha ha ha!”
“Tiểu Quỷ Thôi Mệnh, không ngờ thằng nhóc ngươi vẫn còn sống!”
“Quỷ Vô Thường?” Thôi Minh ngạc nhiên.
Thiết Ngưng Sương, Đồng Xuyên và Thiết Tí cũng đi ra khỏi phòng.

Tất cả họ đều mỉm cười nhìn Thôi Minh.
Đồng Xuyên còn cười nói: “Ngươi chính là Quỷ Thôi Mệnh à.”
“Chỉ chưa đến năm phút đã vượt qua khu vực sư tử, hổ và khu vực sói, thân thủ cũng không tệ.”
“Chỉ có điều ngươi dùng bột lưu huỳnh để đối phó với sư tử, thì đê tiện quá!”
“Đây, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Hắn là ai?”
“Quỷ sai đại nhân, Vô Thường, mọi người mau nói cho tôi biết đi!” Thôi Minh nhìn Tần Thiên nghi ngờ.
Tần Thiên mỉm cười nói: “Nơi này là ‘Thiên Phạt’, chào mừng trở về nhà.”
Thiên Phạt!
Nghe thấy hai chữ này, Thôi Minh thoáng run rẩy, nước mắt lập tức trào ra.
“Không nghe thấy sao? Nơi này là Thiên Phạt!”
“Tiểu Quỷ Thôi Mệnh, còn không mau đến chào thiếu chủ!” Vô Thường bật cười ha ha, đi qua đưa bàn tay to như cái quạt hương bồ ra vỗ lên vai Thôi Minh.
Sức lực nặng như vậy, Thôi Minh suýt nữa hộc máu.
Biết hắn ta không thể tin được, Tàn Kiếm kể lại chuyện đã trải qua.
Sau khi Tần Thiên nghe lời Cường Long nói đã nghi ngờ Thôi Minh có thể là thuộc hạ cũ của Diêm Vương Điện, cho nên mới dụ hắn ta đến đây.
Khoảnh khắc Thôi Minh nhảy lên tường kia, Tàn Kiếm và Quỷ Vô Thường liền nhận ra hắn ta.
“Chào thiếu chủ!” Thôi Minh xúc động rưng rưng nước mắt, quỳ bộp xuống đất.
Một cô hồn dã quỷ như hắn ta, cuối cùng đã trở về nhà.
“Thiếu chủ, bên ngoài có xe tới.”
“Hơn nữa không chỉ một chiếc.” Lỗ tai Tàn Kiếm giật giật, nói nhỏ.
Tần Thiên gật đầu nói: “Đúng lúc, tôi có thể đi xe của họ về.”
“Chú Tàn, chuyện còn lại giao cho chú.”
“Đúng rồi Ngưng Sương, cô giục bên Vũ Sơn chút nữa nhé.”
“Hôm nay lại bị giết một con, sói trong tay chúng ta càng lúc càng không đủ dùng rồi!”
Nghe lời hắn nói, mọi người phá lên cười.
“Anh Thiên, anh chỉ đau lòng sói mà không đau lòng chúng tôi gì cả.”
“Ngày nào đó chúng tôi bị sói ăn thịt, xem anh làm thế nào.” Thiết Ngưng Sương nhẹ nhàng nói.
Đôi mắt long lanh nước của cô ta nhìn Tần Thiên có chút tình cảm khác thường.
Tần Thiên cười nói: “Các người ăn sói, sói cũng có thể ăn các người.

Đây vốn chính là thế giới cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh nhất sống sót.”
“Được rồi.

Để chúc mừng người anh em Thôi Minh trở về, đi hầm con sói đã chết kia đi.”
“Tôi lột da!”
“Tôi băm thịt!”
Đồng Xuyên và Thiết Tí lao ra.

Thời gian hai tên này đến đây không dài vậy mà đã nghiện ăn thịt sói.
Tần Thiên rời khỏi sơn trang Mãnh Thú, đến dưới núi đúng lúc gặp nhóm người Cường Long đã dừng xe, đang cầm vũ khí muốn xông lên.
“Anh Thiên, anh không sao chứ.

Quỷ Thôi Mệnh đâu?” Nhìn thấy Tần Thiên cười híp mắt, Cường Long mù mờ.
Thấy họ trung thành như vậy, Tần Thiên cũng rất vui mừng.
Lúc đó hắn hoàn toàn có thể giết chết Cường Long, nhưng mà nếu như vậy thì thế giới ngầm của Long Giang sẽ như rắn mất đầu, e rằng sẽ hỗn loạn hơn.
“Mọi người giải tán cả đi.”
“Thôi Minh đã đi đến nơi hắn ta nên đi rồi.”
“Anh Thiên đã giết Thôi Minh rồi sao?”
“Anh Thiên uy vũ!”
Cường Long và những người khác đều hoan hô.

Ngay cả Thôi Minh cũng có thể giết, bây giờ họ càng thêm tin tưởng là mình đã theo đúng người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui