Thần Vương Lệnh


Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lôi Báo, Tần Thiên còn tưởng rằng bên phía nhà họ Phan có kế hoạch lớn gì động trời lắm.
Nghe xong báo cáo, hắn nhịn không được mà bật cười.
Theo tin tức bên kia truyền về, sau khi Phan Mỹ Nhi trở về, không biết vì sao lại chỉ nói chuyện này với Phan Hổ.
Phan Hổ bình thường tính cách nóng nảy, làm việc mạnh mẽ, đồng thời đối với Phan Mỹ Nhi vô cùng kính trọng lại có thể kiên nhẫn chờ đợi, mấy ngày liên tục không có hành động gì.
Dường như muốn nhịn cho qua chuyện này.
Mãi đến hôm qua, thành viên của đội Rồng nhận được tin tức mới nhất, Phan Hổ quyết định mượn dao giết người.
Anh ta phái người liên hệ với Đao Ba Lang ở thành phố bên cạnh Long Giang, hứa hẹn một số điều kiện hấp dẫn, lệnh cho Đao Ba Lam thâu tóm lại Long Giang.
Đao Ba Lang vốn đã có thù với Cường Long, sau khi Kiều Lục chết, bọn họ đã cựa quậy muốn hành động.

Nghe lời Phan Hổ nói thì lập tức đồng ý.
Bọn họ trực tiếp đưa ra thư khiêu chiến với Cường Long, muốn hẹn nhau ở thung lũng Hổ giữa hai thành phố liều mạng một trận.
Phe thua sẽ nhường lại địa bàn của mình.
Lôi Báo nói: Theo tôi dự đoán, ý của Phan Hổ là muốn thông qua Đao Ba Lang để chiếm lấy địa bàn Long Giang.
Sau đó sẽ từ từ phái cao thủ thâm nhập, tìm cơ hội rồi phát động một đòn trí mạng với tiên sinh.
Tần Thiên cười nói: Rồi sao?
Cường Long đồng ý?
Lôi Báo gật đầu: Dựa vào tính cách nóng nảy của Cường Long, đó là chuyện đương nhiên.
Lúc này anh ta đã đồng ý, bây giờ Cường Long đã điều toàn bộ người đợi đến ban đêm bắt đầu chiến đấu.
Tần Thiên thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lôi Báo thì nói: Có phải anh cũng không đồng ý với cách làm của Cường Long không?
Anh hẹn gặp mặt tôi nói chuyện là vì có kế hoạch khác?
Lôi Báo gật đầu, oán giận nói: Đao Ba Lang này có rất nhiều vết nhơ.

Cảnh sát bên đó cũng nhận rất nhiều báo án nhưng cuối cùng đều không có chứng cứ để bắt giữ.
Hơn nữa Đao Ba Lang gần đây cũng nghe được phong phanh, dạo này luôn ở yên một chỗ không ra ngoài, vô cùng khiêm tốn.

Muốn bắt hắn ta là chuyện rất khó.
Cảnh sát ở thành phố bên cạnh đã rơi vào đường cùng nên đã xin thành viên đội Rồng giúp đỡ.

Anh em phụ trách bên đó tên là Hoàng Diệp.
Hoàng Diệp cũng biết lần này Đao Ba Lang cần dốc hết toàn bộ lực lượng và tin tức quyết chiến với Cường Long.
Đây là một cơ hội vô cùng hiếm có.
Hoàng Diệp bàn bạc với tôi bày bố ở thung lũng Hổ, đến lúc đó hốt gọn một mẻ đám Đao Ba Lang.
Tần Thiên gật đầu nói: Vì dân trừ hại, kế hoạch này có thể thực hiện.
Có chuyện gì khó khăn sao?
Khó khăn chính là...!Lôi Báo cười khổ nói: Cường Long không muốn phối hợp.

Anh ta nói chuyện này phải dựa theo quy định giang hồ để giải quyết.
Nếu như đồng ý phối hợp với tôi thì chẳng phải đã phá hỏng quy định rồi sao, người trong giang hồ nhất định sẽ khinh bỉ chê cười.
Anh ta quyết định tự tay đánh bại Đao Ba Lang.
Hết cách nên tôi mới phải báo cáo với tiên sinh.

Hi vọng tiên sinh có thể hiểu cho việc anh em đội Rồng làm việc theo luật pháp.
Tần Thiên tức giận nói: Cái tên khốn Cường Long này!
Nói cho anh ta biết, tôi nói để anh ta nhớ kĩ cho ông đây: Quy định trên giang hồ đương nhiên quan trọng, nhưng tất cả đều phải xếp sau luật pháp.
Trước pháp luật, quy định gì đó đều không thể dùng.
Anh ta cho rằng mình rất trong sạch sao? Ông đây bây giờ không truy cứu trách nhiệm của anh ta là vì đang cho anh ta một cơ hội lập công chuộc tội mà thôi.
Nếu như vẫn u mê không tỉnh ngộ thì anh ta cũng đánh cho ông!
Lôi Báo không ngờ Tần Thiên lại theo chính nghĩa và ủng hộ công việc của họ như vậy.

Anh ta kích động nói: Có câu nói này của tiên sinh, Cường Long nhất định sẽ phối hợp!

Tiên sinh, tôi đi tìm Cường Long để bàn kĩ lại kế hoạch!
Buổi tối hôm nay ngài chỉ cần xem thôi là được.
Tần Thiên cười nói: Đao Ba Lang đã chuẩn bị rồi mới đến, các anh đủ người sao?
Có cần tôi phái mấy người hỗ trợ không?
Nếu như có thể, hắn thật sự không muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào để Thiên Phạt rèn luyện.
Lôi Báo tức giận nói: Tiên sinh, ngài cũng quá coi thường năng lực của đội Rồng chúng tôi rồi!
Chỉ là mấy tên lưu manh, chuyện này dễ như trở bàn tay thôi!
Tần Thiên cười nói: Được rồi.

Đi đi.
Chúc các anh đạt được thành công lớn.
Nếu đã không cần hỗ trợ thì hắn càng vui vẻ nhàn hạ hơn.

Nghĩ lại cũng đúng, loại nhân vật nhỏ như Đao Ba Lang không xứng để Thiên Phạt ra tay.
Nói không chừng đánh mấy kẻ yếu ớt này sẽ khiến Thiên Phạt cảm thấy mình vô địch thiên hạ mà trở nên yếu ớt.
Khối thép này vẫn nên sử dụng trên lưỡi dao thì hơn.
Về đến nhà, Dương Ngọc Lan và Tô Tô ngồi ở phòng khách nhíu mày.
Tần Thiên vội vàng nói: Mẹ, sao vậy?
Xảy ra chuyện gì sao?
Tô Tô thở dài nói: Vốn dĩ tưởng không cần vội vàng dọn nhà đi.

Ai ngờ hổ vừa đi sói đã đến.
Tập đoàn Kiến Nhân bán mảnh đất này cho tập đoàn Cẩm Tú.


Tập đoàn Cẩm Tú giục trong ba ngày nhất định phải chuyển ra ngoài.
Đúng rồi Tần Thiên, không phải anh quen Ngô Thiên Hùng sao? Anh có thể nói với ông ta cho chúng ta chậm mấy ngày được không?
Như thế này cũng quá gấp rồi!
Tần Thiên cười nói: Nhận được tiền bồi thường rồi sao?
Dương Ngọc Lan nói: Chuyện này tập đoàn Cẩm Tú ngược lại lại không phản đối.

Tất cả đều được chuyển vào tài khoản, hơn nữa còn bồi thường không ít.

Đủ để chúng ta mua một căn nhà không tệ ở.
Chỉ là thời gian quá vội vàng, tìm nhà nào phù hợp để ở chứ.
Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: Mẹ, người ta đã đưa tiền cho mình thì cũng coi như giữ chữ tín rồi.

Chúng ta vẫn nên phối hợp với họ chút thì hơn.
Không phải lúc trước còn một căn nhà cũ sao? Chính là lúc con vừa về, căn nhà mẹ và Tô Tô ở lúc trước đấy.
Hay là chúng ta chịu đựng một chút, ở tạm bên đó, con cảm thấy sẽ không lâu đâu, chúng ta nhất định có thể tìm được một căn nhà thích hợp hơn.
Dương Ngọc Lan cười nói: Đúng rồi, sao lại quên mất căn nhà kia chứ.
Tô Tô, chúng ta qua kia ở trước một thời gian được không?
Mặc dù nhà bên kia nhỏ nhưng chúng ta cũng chỉ có ba người.

Hai phòng là đủ rồi.
Đây cũng là điều mà Tần Thiên suy nghĩ.

Bên kia chỉ có hai phòng, đến lúc đó tối hôm nào hắn cũng có thể ngủ cùng với bà xã sao?
Mặc dù cái gì cũng không được làm...
Ai ngờ Tô Tô lại trừng mắt nhìn hắn rồi nói: Em biết trong lòng anh đang nghĩ gì.
Chuyển về cũng được.

Mẹ một phòng, con một phòng.


Anh...!ngủ ghế sopha ngoài phòng khách đi.
Chuyện này...
Tần Thiên cảm thấy như mình vừa tự bê đá đập vào chân mình, việc đã đến nước này thì hắn cũng chỉ có thể hết cách cười khổ.
Nói linh tinh cái gì vậy!
Hai đứa là vợ chồng, chắc chắn phải ở một phòng rồi.
Tô Tô, mẹ nói cho con biết.

Hai đứa đều lớn cả rồi, không còn nhỏ nữa, đừng chỉ bận rộn sự nghiệp.

Sớm sinh con mới là chuyện quan trọng.
Tô Tô đỏ mặt, tức giận nói: Mẹ, mẹ nói lung tung cái gì vậy!
Ai muốn sinh con cho anh ấy chứ!
Nói rồi cô tức giận quay về phòng mình.
Dương Ngọc Lan nhìn dáng người Tô Tô, nghiêm túc nói với Tần Thiên: Con thấy chưa, vợ con eo nhỏ mông lớn, chắc chắn có thể sinh con trai.
Tần Thiên cảm thấy như mình vừa được ăn mật vậy.
Nhưng hắn chỉ cười nói: Mẹ, con lại muốn có con gái hơn.

Đúng rồi, một cô con gái xinh đẹp như Tô Tô vậy.
Dương Ngọc Lan cười nói: Vậy con càng phải cố gắng hơn rồi.

Nam nữ song toàn càng tốt hơn.
...
Đêm khuya, mấy chiếc xe Jinbei chở hàng chở một trăm anh em giúp đỡ Cường Long rời khỏi thành phố Long Giang.
Chạy về phía thành phố bên cạnh.
Xe đi được nửa đường bỗng nhiên chuyển hướng, rời khỏi đường lớn, đi vào một con đường nhỏ đầy cỏ hoang rồi phóng về phía dốc núi phía xa.
Lúc này trên sườn núi có rất nhiều xe việt dã đang dừng lại.
Người đứng đen nghịt không biết bao nhiêu, ai nấy đều cầm dao gậy trong tay mà la hét..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận