Thần Vương Lệnh


Thiết gia.
Đại viện uy nghiêm.
An ninh ở khắp mọi nơi.
Đoàn xe dừng lại ở cửa, Thiết Ngưng Sương dẫn đầu đoàn người đi xuống xe, nhìn Tần Thiên ngồi ngay ngắn bất động, cô cắn răng, nói:
“Tốt nhất anh chữa khỏi bệnh cho gia gia tôi.

Nếu không, tôi thề, nhất định sẽ không tha cho anh!”
Hôm nay cô đã trước mặt một nam nhân xa lạ kêu ngạo hai lần.
Bị ép buộc không khom lưng dâng trà, trong lòng cô đã sớm đã nhìn không thuận mắt tên Tần Thiên này..
So với cô, Vũ Sơn trầm ổn hơn một chút.

Dù sao cũng là xuất thân từ trong quân ngũ, cho nên Vũ Sơn thấy vẻ ngoài của Tần Thiên tuy rằng bình tĩnh, nhưng ông ta có thể cảm nhận được bên trong hắn có một uy áp có thể phá núi dời sông.
“Tần tiên sinh, vợ và mẹ vợ của ngài, tôi đã phái người hộ tống về đến nhà an toàn.”
“Ngài yên tâm.

Chỉ cần ngài có thể chữa khỏi cho lão gia tử, tôi thay Thiết gia cam đoan, ít nhất ở Long Giang, không ai dám động đến một sợi lông của hai người bọn họ.”
Tần Thiên cười lạnh: "Chỉ là một Long Giang nho nhỏ, còn không làm gì được tôi.”
"Phóng nhãn ra thiên hạ, ai dám động vào người của Tần Thiên tôi đều phải chết!"
Sau khi xuống xe, ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn đám vệ sĩ đứng vây xung quanh một cái, ngang nhiên đi vào bên trong.
Thiết Ngưng Sương nén giận, chạy ra phía trước dẫn đường.

Lão quản gia vội vàng tới bẩm báo: "Tiểu thư, lão gia không ở trong phòng ngủ, đi chiến đường rồi.”
“Gia gia bệnh nặng mới khỏi, đi chiến đường làm gì?”
“Tôi cũng không rõ.

Lão gia dặn tiểu thư đưa Tần tiên sinh qua đó.”
Nghe đến đó, Thiết Ngưng Sương nhịn không được kinh ngạc nhìn Tần Thiên một cái.
Chiến đường, chỉ là một gian phòng đơn gian được cải tạo từ phật đường hơi lớn tí mà thôi.
Tuy rằng tầm thường, nhưng chỉ cần là người Thiết gia, đều biết chiến đường đại biểu cho cái gì - đó là tín ngưỡng của Thiết lão gia tử!
Bình thường giống như cấm địa không ai được phép lui tới.
Ngay cả cháu gái Thiết Ngưng Sương được yêu thương nhất này, chưa được Thiết lão gia tử cho phép, cũng không được tự tiện đi vào.
Lão gia tử lại ở chiến đường chờ Tần Thiên, chẳng trách Thiết Ngưng Sương lại cảm thấy kỳ quái.
Mí mắt Vũ Sơn bên cạnh giật giật, có chút kích động nói: "Tần tiên sinh, mời đi theo tôi!”
Ông ta ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước dẫn đường phía trước.

Chiến Đường, không chỉ là tín ngưỡng của Thiết Hùng, cũng là tín ngưỡng của ông ta.
Bởi vì ông ta cũng giống Thiết Hùng, đều là người có chiến công ở chiến khu.
Trong huyết mạch của bọn họ đều có tín ngưỡng bảo vệ quốc gia.
Tần Thiên mỉm cười, đi theo Vũ Sơn và Thiết Ngưng Sương đến một sân sau.
“Tần tiên sinh, lão hủ đợi ngài đã lâu.”
Thiết Hùng đứng thẳng lưng, hai mắt mở to đứng đợi hắn ngoài cửa phòng.

Tinh thần của ông ta xem ra không tệ.
“Gia gia, sao người lại thay chiến bào năm đó?" Thiết Ngưng Sương kinh ngạc chạy tới.
Chỉ thấy Thiết Hùng tuy tóc bạc phơ, lại có bệnh cũ trong người, nhưng giờ phút này ông ta như mãnh hổ uy nghiêm, thắt lưng thẳng tắp, tỏa ra khí chất của một vị tướng quân .
Bảo đao chưa già, vẫn còn có thể chém địch báo quốc!
“Chào tướng quân!" mắt Vũ Sơn ươn ướt, thu chân thẳng lưng đưa tay lên trán chào kính lễ với Thiết Hùng.
Thiết Hùng nhìn Tần Thiên, trầm giọng nói: "Ngưng Sương, Võ Sơn, các ngươi canh giữ ở chỗ này, không có sự cho phép của tôi, bất kì kẻ nào cũng không được tự tiện đi vào."
“Tần tiên sinh, mời.”
Thiết Hùng né người qua một bên, đưa tay ra mời Tần Thiên.
Tần Thiên khẽ gật đầu, ngang nhiên đi vào.
Tuy rằng Thiết Hùng đã giải ngũ, nhưng vẫn không quên quy tắc, rất đáng được khen ngợi
Hắn liếc mắt nhìn Thiết Hùng đang mặc một thân mãnh hổ chiến bào, là quân phục của Bắc cảnh.
Trong chiến đường.
Vị trí lúc trước đặt tượng phật, đã được thay thế bằng bức tượng điêu khắc các vị anh hùng tướng quân.
Tần Thiên nhìn qua một lượt thuận miệng nói: "Chiến thần Bạch Khởi, trung nghĩa Vân Trường, điểm binh Hàn Tín, Bá Vương Hạng Vũ..."
Ánh mắt hắn dừng ở trên bức tượng cuối cùng, nhịn không được lộ ra một nụ cười.
“Tiêu Phá Hổ tuổi còn trẻ như vậy mà đã được cung phụng ở đây.”
Nghe được ba chữ "Tiêu Phá Hổ", Thiết Hùng nghiêm nghị biến sắc.
“Tần tiên sinh, xin hãy cẩn trọng lời nói!”
"Bởi vì cậu có thể nhìn ra Vũ Sơn dùng Hắc Long Thập Bát Thủ, lại biết tôi bị thương bởi luyện bản cũ của Thất Thương Quyền, tôi suy đoán cậu đến từ chiến khu Bắc Cảnh."

“Cậu ẩn khí tức, ngay cả tôi cũng nhìn không thấu tu vi của cậu, cho nên cấp bậc của cậu hẳn là không thấp.
“Bởi vậy, tôi mới mời cậu tới chiến đường.”
“Sao cậu có thể gọi thẳng tên của Tiêu đại soái?!”
Tần Thiên cười nói: "Ông cũng là binh lính dưới tay Tiêu đại soái?”
Thiết Hùng nói: "Tôi chỉ hận mình không sinh sớm vài năm, không có cơ hội đi theo Tiêu đại soái.

Lúc ngài ấy chấp chưởng bắc cảnh, tôi đã giải ngũ.”
“Nhưng thế thì sao?”
“Tiêu đại soái bảo vệ biên cương, khiến cho hung đồ ngoại vực không dám vượt biên ta nửa bước.”
“Ngài ấy bách chiến bách thắng, nguyên thủ quốc gia tự mình trao huân chương, có thể nói là chiến thần bất bại!”
“Tần Thiên, còn không mau cùng tôi cúi chào Tiêu đại soái!”
Thiết Hùng nói xong, đối với bức tượng điêu khắc, vô cùng uy nghiêm đưa tay lên trán kính lễ..
Tần Thiên gật đầu cười nói: "Tiêu Phá Hổ.....miễn cưỡng có thể gọi là bất bại chiến thần.”
"Thời gian của tôi có hạn, đừng nói nhảm.

Lão tướng Thiết Hùng, hiện tại tôi truyền thụ cho ông bản cải tiến của Thất Thương Quyền, ông cần cố gắng luyện tập them mới có thể trị tận gốc vết thương cũ..."
Tần Thiên đang muốn dạy Thiết Hùng quyền pháp, không ngờ Thiết Hùng lại giận tím mặt.
Ông ta trợn mắt, lớn tiếng nói: "Cậu dám khinh thường Tiêu đại soái, chính là bất kính với toàn bộ Bắc cảnh!"
“Còn không mau quỳ xuống, dập đầu bồi tội với Tiêu đại soái!”
"Nếu không, cho dù tôi phát bệnh bỏ mình, cũng sẽ không theo cậu học quyền pháp!"
Tần Thiên cười lạnh nói: "Bảo tôi quỳ xuống dập đầu với hắn, ông gọi điện thoại hỏi Tiêu Phá Hổ xem hắn có nhận nổi không.”
“Cậu nói cái gì?”
Thiết Hùng ngây người.
Bắc cảnh Tiêu đại soái, đó là chiến thần là binh vương trong lòng ông ta.

Lão tướng này, bình thường chỉ có thể cung phụng tượng, để biểu đạt thành ý kính ngưỡng.
Ngay cả gặp mặt cũng không có tư cách, làm sao biết được số điện thoại của Tiêu Phá Hổ?
Lại nói, điện thoại của Tiêu đại soái, là nói gọi là có thể gọi sao?
“Cậu đến tột cùng là ai?" Nhìn Tần Thiên, trong mắt Thiết Hùng lộ ra vẻ hoảng sợ kịch liệt.
Đúng lúc này, tiếng bước chân bên ngoài vang lên.
Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Thiết Hùng cả giận nói: "Không phải tôi đã nói, không cho phép kẻ nào tới quầy rầy hay sao!”
Ngoài cửa, truyền đến một thanh âm trầm thấp: "Cha, là con.”
“Có tin tức trọng đại cần bẩm báo, vô cùng khẩn cấp!”
Thiết Hùng nghi ngờ nhìn Tần Thiên một cái, lạnh lùng nói: "Tần tiên sinh, chờ tôi một lát.”
Ông ta mở cửa nhanh chân bước ra ngoài nhìn người trung niên trước mặt, tức giận nói: "Chuyện gì gấp như vậy?”
"Thiết Lâm Phong, uổng công anh lớn tuổi như vậy còn là thương hội hội trưởng, có thể đừng hấp tấp như vậy được không?"
Người đàn ông trung niên tên là Thiết Lâm Phong, là con trai thứ hai của Thiết Hùng, cũng là cha của Thiết Ngưng Sương.
Mặc dù Thiết Lâm Phong làm người khiêm tốn, nhưng hiện giờ đang quản lí thương hội Long Giang, là nhân vật lớn mà người người muốn gặp.
Lúc trước ở Tô gia, Tô Ngọc Khôn nịnh bợ Thiết Ngưng Sương đã từng nói, có cơ hội cùng Thiết hội trưởng ăn cơm một lần.
Kỳ thật lần đó, ông ta chỉ là may phước, lúc đó Thiết Lâm Phong chỉ tình cờ đi ngang qua đại sảnh, cùng mọi người uống một chén rượu trong đó có ông ta mà thôi.
Ngay cả Tô Ngọc Khôn là ai, Thiết Lâm Phong căn bản cũng không có ấn tượng.
Nhân vật phong vân như vậy, ở trước mặt Thiết Hùng, lại bị dạy bảo giống như một đứa trẻ ba tuổi.
Thiết Ngưng Sương và Vũ Sơn đều trốn rất xa, không dám nghe lén.
Thiết Lâm Phong lau mồ hôi trên trán, vô cùng kính cẩn nói: "Thật sự là chuyện quá lớn, nếu không con cũng không dám kinh động đến lão nhân gia ngài.”
Thiết Hùng lúc này mới nhíu mày nói: "Đến tột cùng là chuyện gì, nói đi.”
Thiết Lâm Phong thở dài, thấp giọng nói: "Vừa mới nhận được tin tức, có nhân vật tai to mặt lớn sắp tới Long Giang.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận