Thần Vương Lệnh


Anh là ai?
Anh từng gặp tôi rồi sao? Nhìn Phan Long đang đi tới, ánh mắt Tô Tô đầy sự hoảng sợ.

Ác ma trong ác mộng từng khiến cô hoảng sợ bây giờ đang đứng trước mặt cô.

Không, đây không phải thật.

Có chết cô cũng không muốn tin.

Cho nên cô cố gắng giữ sự bình tĩnh của mình.

Nhưng cơ thể lại không nghe theo, cô lùi dần về sau.

Đồng thời cả người cô run rẩy.

Đó là sự sợ hãi từ trong lòng.

Nếu như đã không thể trốn thoát thì chỉ có thể đối mặt.

Tần Thiên đau lòng ôm lấy Tô Tô.

Giờ phút này hắn chỉ có thể dùng đôi tay mạnh mẽ này của mình làm điểm tựa và an ủi cô.

Phan Long đã chuẩn bị mà đến, đương nhiên hắn ta sẽ không dễ dàng buông tha cho Tô Tô.

Hắn ta nhẫn nại lâu như vậy chính là vì muốn thấy vẻ mặt này của Tô Tô.

Hắn ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vì hắn ta cảm thấy mình giống như thượng đế vậy, tất cả đều trong sự khống chế của mình.

Người phụ này quả nhiên càng xinh đẹp và thú vị hơn năm năm trước.

Xảy ra chuyện gì vậy? Đột nhiên xảy ra chuyện rồi lại hấp dẫn mọi người vây quanh mình.

Cô Tô thấy tôi rất quen mắt sao? Bề ngoài thì Phan Long rất nho nhã lịch sự, nụ cười dịu dàng, vừa nhìn đã cảm thấy đây là một thiếu gia nhà giàu được dạy dỗ tử tế.

Hắn ta ra vẻ đang nhớ lại: Tôi nhớ ra rồi.

Năm năm trước tôi có đến Long Giang công tác, đã từng gặp một người phụ nữ ở đây.


Khoan hãy nói, bây giờ nhớ lại mới thấy rất giống cô Tô đấy.

Cô Tô, người kia không phải là cô đấy chứ?
Mục Phi Phi ôm cánh tay Phan Long, cười lạnh nói: Cô Tô, hóa ra cô đã sớm gặp A Long rồi.

Có phải lúc đó cô đã rung động với một người đàn ông ưu tú như A Long không?
Nói, có phải cô đã quyến rũ anh ấy không?
Tôi không biết!
Đừng hỏi tôi!
Tôi không biết!
Tôi chưa từng gặp anh ta!
Cả người Tô Tô run rẩy như đang bị chó dữ đuổi theo, mồ hôi lạnh toát ra khắp người khiến cô giống như một con chim nhỏ rơi xuống nước.

Nếu như không phải Tần Thiên đang ôm cô thật chặt thì chắc cô đã sớm sụp đổ.

Bà xã, đừng sợ.

Có anh ở đây.

Tần Thiên nhỏ giọng an ủi.

Bà xã? Phan Long nhíu mày, ánh mắt hắn ta cuối cùng cũng nhìn về phía Tần Thiên.

Giờ phút này, sự tức giận trong mắt hắn ta đã khó mà kiềm chế được.

Năm năm trước tôi may mắn quen cô Tô ở viện dưỡng lão Long Giang.

Lúc đó tôi còn bị cô Tô làm cho ngẩn người.

Sau đó nghe nói cô ấy đã trốn nhà đi cùng một người giao hàng nhỏ vào ngày tết.

Người giao thức ăn kia đúng là cóc ăn thịt thiên nga, lắc mình một cái đã thành con rể nhà giàu.

Người giao thức ăn đó không phải là anh đấy chứ?
A Long, anh nói thật sao? Mục Phi Phi ngẩn ra rồi bật cười ha ha.

Anh Tần này, nhìn anh tuấn tú lịch sự như vậy, không ngờ anh lại là người như vậy đấy.


Anh và vợ mình đúng là một đôi cẩu nam nữ.

Vậy mà còn muốn tôi làm người đại diện cho sản phẩm của mấy người, dạng người như hai người thì có thể làm được sản phẩm gì tốt chứ, thiếu chút nữa tôi bị hai người lừa rồi.

Bây giờ tôi tuyên bố, tôi hủy bỏ hợp đồng với tập đoàn Tô Ngọc.

Đồng thời tôi cũng cảnh tỉnh mọi người, nhất định phải cảnh giác cao độ, đừng mua sản phẩm của người phụ nữ này.

Cẩn thận đừng để bị lừa!
Nghe lời Mục Phi Phi nói, tất cả mọi người đều ồn ào.

Bọn họ nhao nhao lên án Tô Tô và Tần Thiên.

Trước đây không lâu họ vẫn là cặp đôi thần tiên, là nhân vật sáng tỏa sáng khắp hội trường.

Chỉ nháy mắt đã thành người bị mọi người phỉ nhổ.

Liễu Thanh đứng ở một bên thấy vậy cũng không nhịn được nữa.

Tô Ngọc Cao có thể đi đến ngày hôm nay cũng có rất nhiều tâm huyết của cô ta.

Không ngờ mọi thứ lại bị sụp đổ chỉ trong giây lát.

Mục Phi Phi, cô đừng có mà ngậm máu phun người!
Tô Ngọc Cao đã được giám định bởi chuyên gia, hơn nữa chúng tôi còn nhận được giải nhất cuộc thi trang điểm quốc tế!
Cuộc thi trang điểm quốc tế? Mục Phi Phi cười lạnh nói: Cô Tô, chắc cô nhớ rõ cô đã dùng cái gì để đổi lấy cái giải thưởng đó.

Lúc này sắc mặt Tô Tô tái nhợt, ý thức hỗn loạn, cô đã không thể suy nghĩ và nói chuyện bình thường.

Cô chỉ có thể run rẩy nắm chặt lấy quần áo Tần Thiên.

Liễu Thanh muốn xông tới nhưng lại bị Lâm Tước ngăn lại.

Thật bất ngờ, vệ sĩ thân cận Lâm Tước phụ trách bảo vệ Tô Tô lúc này lại đang rất bình tĩnh.

Cô ấy trầm giọng nói với Liễu Thanh: Tiên sinh sẽ xử lí.


Một câu đã thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối với Tần Thiên.

Họ Tần kia, sao anh không nói chuyện?
Nếu như anh đã sợ như vậy thì có phải nợ máu anh nợ Phan gia chúng tôi nên trả lại rồi không? Phan Long nghiến răng, hai mắt đỏ ngầu.

Cuối cùng hắn ta cũng nói ra mục đích thật của mình.

Lần này hắn ta đến đây là muốn nhục nhã Tô Tô, đồng thời cũng muốn để Tần Thiên trả nợ máu bằng máu!
Sắc mặt Tần Thiên vẫn luôn rất bình tĩnh.

Hắn nhìn Phan Long nói: Tôi chỉ có một câu hỏi, vì sao năm năm trước anh lại gặp được vợ tôi?
Phan Long cười ha ha nói: Anh Tần, để tôi cho anh làm một con quỷ biết rõ mọi việc vậy.

Năm năm trước, tôi cố ý đến Long Giang để giải quyết tình địch cho em gái.

Cô Tô, tôi làm cũng không tồi đấy nhỉ? Cảm giác ngồi trên xe lăn năm năm thế nào?
Ma quỷ...!Ma quỷ...!Anh ta chính là ma quỷ...!Dẫn tôi đi, mau đưa tôi...!Tô Tô trốn bên cạnh Tần Thiên lẩm bẩm nói.

Tần Thiên gật nhẹ đầu, đến bây giờ hắn đã có câu trả lời cho thắc mắc của mình.

Lúc đó Phan Mỹ Nhi muốn gả cho Tiết Nhân, Phan Long là anh trai nên đã đứng ra điều tra Tiết Nhân, hắn ta tra được anh ta từng thích Tô Tô.

Cho nên Tô Tô chính là tình địch của Phan Mỹ Nhi.

Có khả năng sẽ uy hiếp đến hạnh phúc của Phan Mỹ Nhi.

Thế nên Phan Long tự mình đến Long Giang để phá hủy Tô Tô.

Mà hắn ta đã là được.

Nếu như Tần Thiên không quay về, có lẽ bây giờ Tô Tô vẫn đang ngây ngốc ngồi trên xe lăn.

Chỉ là trọng sinh thật tốt.

Tần Thiên ôm chặt Tô Tô, đau lòng nói: Bà xã đừng sợ.

Hôm nay anh sẽ vĩnh viễn khiến ma quỷ này biến mất trên thế giới trước mặt em.

Em nhìn cho thật rõ, sau này em không cần tiếp tục sợ hãi nữa.

Đây chính là cách giải quyết mà Tần Thiên nghĩ ra.

Để ma quỷ trong lòng Tô Tô xuất hiện, sau đó tiêu diệt trước mặt cô ấy.

Chỉ có như vậy Tô Tô mới có thể thoát khỏi bóng ma tâm lí.


Ai ngờ ngay lúc Tần Thiên chuẩn bị ra tay, Tô Tô đột nhiên kinh hãi kêu lên một tiếng.

Không biết cô lấy sức ở đâu mà đẩy được Tần Thiên ra.

Ma quỷ!
Không được chạm vào tôi!
Cô giống như bị điên mà lao ra khỏi phòng.

Tô Tô!
Chủ tịch! Lâm Tước và Liễu Thanh đứng gần cửa lập tức đuổi theo.

Tần Thiên nhìn Phan Long, trong mắt là sát khí dày đặc: Tập hợp tất cả cao thủ của nhà họ Phan các người đi, để họ bảo vệ anh cho tốt vào!
Vì đêm nay, tôi sẽ đích thân đến giết anh!
Nói xong hắn xoay người đuổi theo.

Phan Long không mang theo vệ sĩ, vì hắn ta biết Tần Thiên sẽ không ra tay với mình trong buổi tiệc rượu này.

Hắn ta cắn răng nói: Anh Tần, tôi đợi anh ở Long Cung.

Anh có gan thì cứ đến đi!
Đi! Hắn ta kiêu căng mang Mục Phi Phi rời đi.

Tô Tô, mau mở cửa!
Tô Tô, em vẫn ổn chứ? Em mở cửa cho anh được không? Tần Thiên vội vàng gõ cửa.

Cửa mở, Lâm Tước thấp giọng nói: Tiên sinh, cảm xúc của phu nhân không ổn lắm, cô ấy không muốn gặp người khác.

Hay là ngài đợi một chút đi.

Cho cô ấy chút thời gian.

Ngài yên tâm, có tôi và Liễu tổng ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Tần Thiên gật đầu nói: Lâm Tước, tôi giao cho cô.

Hắn lùi lại một bước, lớn tiếng nói: Lãnh Phong nghe lệnh!
Có!
Tôi lệnh cho anh mang người đến canh giữ nơi này, nếu có bất kì người lạ nào muốn vào căn phòng này giết chết không tha!
Cam kết sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Tần Thiên quay người, một mình bước nhanh ra ngoài.

Giờ phút này hắn như một bóng ma được tự do bước trong bóng tối..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận