Thần Vương Lệnh


Tần Thiên, nhanh lên!”
“Chị Vinh, chị nghe chị nói, Tần Thiên biết người có tài năng đặc biệt Tần Vương là ai, anh ta có thể giúp chữa khỏi bệnh của gia gia!”
Ở cửa lớn, Liễu Như Ngọc vừa muốn tránh thoát khỏi tay chị Vinh vừa gấp gáp nói.

Chị Vinh vốn coi Tần Thiên là người xấu, là tên khốn kiếp cố tình muốn lừa tiền lừa tình.

Sau khi nghe Liễu Như Ngọc nói, chị ta đẩy Liễu Như Ngọc lên xe trước, sau đó đứng ngăn ở cửa, cười khẩy nói:
"Họ Tần, vậy cậu nói thử xem, rốt cuộc Tần Vương quỷ thủ là ai?"
Tần Thiên biết chị Vinh hiểu lầm hắn sau sắc, cũng đúng là không có cách nào giải thích rõ loại chuyện này.

Sự việc đã đến nước này, hắn đành phải nói ra sự thật, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thật ra chính là tôi.”
"Cậu nói gì?" Chị Vinh ngây người một lúc, sau đó bật cười.

"Như Ngọc, em nghe đi, tên khốn kiếp này lại nói bản thân chính là Tần Vương quỷ thủ."
"Đến bây giờ em còn chưa nhìn rõ bộ mặt thật của hắn sao?"
"Hắn dùng một lời nói dối như vậy lừa em làm người phát ngôn, còn muốn lừa gạt tình cảm của em."
"Loại đàn ông cặn bã này, ngay cả loại đê tiện như Vương Nghênh Xuân cũng phải nhường ngôi."
“Hắn thèm cơ thể của em thôi!”
Liễu Như Ngọc cũng kinh hãi.

Trong dự đoán của cô ta Tần Vương quỷ thủ kia chắc là nói một người có y thuật siêu phàm.


Còn Tần Thiên trước mặt, nhìn thế nào cũng không giống người biết y thuật.

Cô ta thật sự bị lừa sao?
Cô ta đã đặt hy vọng rất lớn với Tần Thiên, nghĩ tất cả điều này có thể là một trò lừa bịp, vẻ mặt cô ta kích động.

Cả người đã muốn sụp đổ.

Tần Thiên muốn nói gì đó, chị Vinh hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói chuyện, chị ta lạnh lùng nói: "Đủ rồi!”
"Tôi chưa từng thấy loại vô sỉ như cậu, cậu còn muốn lừa gạt Liễu Như Ngọc đến khi nào nữa?"
“Họ Tần kia, cậu nói cho tôi biết, cậu nghe được những lời về quỷ thủ này từ đâu?”
Ngày hôm qua sau khi trở về từ Thần Long Quán trở về, Liễu Như Ngọc đã nhốt mình trong phòng, theo lý mà nói chắc là cô ta không chủ động liên lạc với Tần Thiên.

Vậy thì Tần Thiên làm sao biết được những lời này?
Tần Thiên bất đắc dĩ nói: "Ngày hôm qua trong Thần Long Quán, ngẫu nhiên nghe một tiểu đạo sĩ nhắc tới.”
"Sau khi tôi hỏi thì biết được là các người đang tìm một người như vậy."
"Thật ra——"
Hắn đang muốn nói, thực tế hắn là người đó.

Chị Vinh cười khẩy nói: "Như Ngọc, em nghe thấy chưa?”
"Tên này vì muốn tiếp cận em, đúng là dùng trăm phương ngàn kế mà, lại có thể hỏi thăm tin tức của em từ chỗ đạo sĩ kia.”
"Rất rõ ràng trước đó hắn căn bản không biết Tần Vương quỷ thủ là gì, bởi vì hắn phát hiện em cần tìm người đó cho nên mới tạm thời bịa ra lời nói dối.”
"Chuyện đã rõ ràng như vậy, em còn muốn lựa chọn tin hắn sao?"

Mắt Liễu Như Ngọc đỏ hoe, nghiến răng nói: "Vì sao phải lừa gạt tôi?””
Tần Thiên vội vàng nói: "Cô nghe tôi nói đã.”
"Tôi không lừa cô, tôi thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho An lão gia tử.”
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của hắn, Liễu Như Ngọc trầm mặc một lúc.

Sau đó coi ta rưng rưng nói: "Nếu anh thật sự là Tần Vương quỷ thủ, vậy anh nói cho tôi biết quỷ thủ là có ý gì?”
Tần Thiên trầm mặc, hắn chưa bao giờ giải thích với bất luận kẻ nào về vấn đề này.

Kể cả Vương Bá Niên được hắn truyền thừa y thuật nhiều nhất, ông ta chỉ biết bộ châm pháp kia gọi là Quỷ Môn Thập Tam Châm, tuy nhiên không biết nguồn gốc và xuất xứ của nó.

"Không trả lời được đúng không?"
“Họ Tần, tôi cảnh cáo cậu, sau này cách xa Như Ngọc chút!”
"Còn có cái đại ngôn chó má kia, không có sự đồng ý của công ty quản lý chúng tôi, căn bản không tính!"
"Các người không có quyền sử dụng tên và hình ảnh của Liễu Như Ngọc để quảng cáo, nếu không tôi sẽ kiện cậu phá sản.”
“Tự giải quyết ổn thoả đi!”
Chị Vinh nói xong cũng lên xe, đóng cửa chuẩn bị rời đi.

Tần Thiên trầm giọng nói: "Quỷ Thủ chỉ là một bộ quỷ môn thần châm, còn gọi là Quỷ Môn Thập Tam Châm.”
"Thập Tam Châm không phải chỉ mười ba cây châm, mà là mười ba loại châm pháp khác nhau.”
"Trời đất phân âm dương, thân thể đối tạo hóa, mỗi ngày mười hai canh giờ, mỗi một canh giờ khác nhau, tinh thần tinh lực của thân thể tương ứng với khí của trời đất đều có sự khác biệt vi diệu.”
"Ví dụ như giờ Ngọ là lửa, tâm kinh hợp thời tiết, giờ Tý thuộc âm, can đảm tăng lên..."
(Giờ ngọ: từ 11 giờ đến 13giờ; giờ Tý: 23 giờ đến 01 giờ)

"Vào các thời điểm khác nhau, tương ứng với việc hạ châm, làm cho tinh thần huyết khí của thân thể con người đạt được sự cộng hưởng tới mức độ lớn nhất với trời đất tạo hóa, gia cố gốc tìm kiếm ngọn nguồn, loại bỏ bách bệnh, đây là mười hai loại châm pháp."
Chị Vinh nghe mê mẩn, nói: "Vậy loại thứ mười ba là cái gì?”
Tần Thiên nói: "Mười hai mũi châm phía trước là trị bệnh cứu người trong tạo hoá, còn châm thứ mười ba nhảy ra tạo hóa cùng vượt ngũ hành mở ra quỷ môn.”
"Mở ra quỷ môn cướp người từ chỗ Diêm Vương, là Quỷ Môn Thập Tam Châm."
Nói đến đây, hắn có hơi thở dài:
"Người đời chỉ biết Quỷ Cốc Tử tung hoành âm dương, tinh thông binh pháp, mà không biết thành tựu tập hợp lớn nhất của ông ta chính là thuật châm cứu cướp đoạt tạo hóa, kinh hãi quỷ thần này."
"Sớm nhất ghi chép trong 《Bổn Kinh m Phù Thất Thuật》 của ông ta, chẳng qua hiện tại 《Bổn Kinh m Phù Thất Thuật》 lưu truyền trên đại chúng, đã sớm bị người có tâm xoá bỏ bộ châm pháp này.”
Chị Vinh nói: "Nếu đã bị xoá vậy cậu học từ đâu?”
Tần Thiên cười lạnh nói: "Người có lòng xoá bỏ Quỷ Môn Thập Tam Châm từ Bổn Kinh m Phù Thất Thuật kia, tất nhiên đã ghi lại đến chỗ khác.”
Hắn không nói "chỗ khác" là cái gì, thật ra chính là Thần Vương bí điển.

Chia thành một cuốn sách thượng và hạ.

Quyển thượng còn gọi là Diêm Vương kinh, bộ Quỷ Môn Thập Tam Châm này được ghi chép ở quyển hạ, ngay cả lão chưởng quỹ cũng không học được.

“Ý cậu là cậu nhận được truyền thừa mà người có lòng ghi lại ở chỗ khác?” Liễu Như Ngọc hỏi.

Tần Thiên không trực tiếp trả lời, vẻ mặt hắn nhìn xa xăm, giọng nói trầm thấp: “Mấy ngàn năm biến động bất ngờ, chỉ vây quanh Quỷ Môn Thập Tam Châm đã dấy lên bao nhiêu sóng gió, há là người bình thường sao có thể tưởng tượng được."
"Ngoại trừ Quỷ Môn Thập Tam Châm, còn có bao nhiêu báu vật chìm ngập trong dòng lịch sử."
"Rất nhiều thứ trong đó đã vĩnh viễn biến mất."
"Tuy nhiên tôi tin nhất định cũng có rất nhiều thứ đã được giữ lại thông qua lối khác."
"Nó có thể là trên cao núi tuyết, hoặc là sông băng sâu thẳm, hoặc là rừng cây bao la, hoặc là samạc mênh mông."
"Hoặc là một ông lão mù mắt đầu đường, hoặc là trong ta của một ông già tóc bạc trong thôn làng."
"Những món bảo vật còn sót lại che giấu hào quang, đàn lẳng lặng chờ đợi người có duyên."
Chị Vinh cùng Liễu Như Ngọc đều bị hấp dẫn mà không hề hay biết.


Bọn họ bị giọng nói trầm thấp của Tần Thiên, bước vào thế giới ngàn năm biến hóa sóng gió hỗn loạn.

Lại từ trong ánh mắt sâu không thấy đáy của Tần Thiên, dường như nhìn thấy hào quang rực rỡ.

Một lúc lâu sau, chị Vinh mới nuốt nước bọt, nhìn Liễu Như Ngọc nói: "Em có tin cậu ta đã tạo ra câu chuyện này không?"
"Cũng quá ly kỳ đi."
Liễu Như Ngọc do dự một chút, nhìn thẳng Tần Thiên nói một cách kiên định: "Em sẵn sàng tin tưởng anh ta.”
“Được!” Chị Vinh cắn răng nói: "Tôi sẽ cho cậu một cơ hội.”
"Tuy nhiên phải nói trước, họ Tần, nếu cậu không chữa được cho An lão gia tử, vậy thì cậu phải đồng ý với tôi."
"Từ nay về sau không dây dưa với Liễu Như Ngọc nữa, đảm bảo chắc chắn sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của em ấy."
"Đại ngôn ký vừa rồi cũng sẽ không tồn tại."
Tần Thiên nói: "Nếu tôi chữa khỏi thì sao?”
Chị Vinh lập tức nói: "Sau này bất kể cậu muốn làm gì, tôi cũng ủng hộ hết mình.”
"Kể cả việc cậu muốn lừa dối vợ cậu, hẹn hò với người phụ nữ này."
Liễu Như Ngọc đỏ mặt nói: "Dương Vinh, chị nói cái gì vậy!”
Mặt Tần Thiên cũng đầy hắc tuyến, hắn sở dĩ nói nhiều như vậy chẳng qua chỉ muốn có được sự tín nhiệm của Dương Vinh, thứ nhất là báo đáp Liễu Như Ngọc.

Dù sao tạm thời kéo cô ta đến làm người phát ngôn, đúng là cũng giúp ích rất nhiều.

Mặt kháclà vì kính nể An Quốc lão gia tử.

Hắn cảm thấy chị Vinh này mặc dù là phụ nữ nhưng chị ta là người có tính cách phóng khoáng mà ngay cả đàn ông cũng thua kém.

Hắn gật đầu: "Chốt kèo.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận