Thần Vương Lệnh


Tần Thiên cau mày, trong lòng thầm nghĩ, liên quan gì tới tôi?
Hắn đặt lại câu hỏi cho Khương Hồng: “Muốn nhảy hay không là tùy cô, hình như không liên quan gì đến tôi.”
"Đáng ghét!" Khương Hồng hờn dỗi nói rồi đập Tần Thiên một cái.
"Không hề quan tâm đến người ta, anh coi người ta là ai chứ!"
"Tôi không phải là người tuỳ tiện, ai cũng nhảy cùng."
Thành thật mà nói, nếu một người đàn ông khác nói chuyện với cô ta như vậy, cô ta sẽ tức giận.

Nhưng đêm nay, khoảnh khắc nhìn thấy Tần Thiên đi vào, cô ta cảm thấy đây chính là cực phẩm.
Tần Thiên nhìn có vẻ thanh tú, nhưng hắn lại có một loại sức hấp dẫn tuyệt đối không có ở những người thanh niên bình thường.
Đặc biệt là sau khi ngồi xuống cạnh Tần Thiên.
Cô ta cảm nhận được khí tức mạnh mẽ trên người hắn, cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, trái tim tan chảy.
Bởi vậy, hiện tại phú nhị đại Câu Viêm so với Tần Thiên giống như KFC so với một bữa tiệc buffet hải sản.
Tần Thiên là buffet hải sản tươi sống và tinh tế.
Cô ta không ngần ngại nhảy để thu hút sự chú ý của Tần Thiên, chỉ vì muốn cùng Tần Thiên trải qua một đêm khó quên.
Nghe cô ta nói vậy, Tần Thiên nhướng mày, bất lực nói:
“Anh cũng nghe thấy rồi, cô Khương nói cô ấy không tuỳ tiện nhảy với người khác.”
"Vì vậy, nếu anh muốn nhảy, hãy đi tìm người khác."
Sắc mặt Câu Viêm thay đổi, trở nên lạnh lùng hơn một chút.
Theo anh ta thấy, không phải Khương Hồng không cho anh ta thể diện, mà là Tần Thiên không cho anh ta thể diện.
Anh ta vẫy tay, từ xa, hai cô gái trang điểm đậm lắc lư bước tới.

Câu Viêm ôm eo bọn họ cười lạnh: "Chân Chân, Ái Ái."
"Tôi sẽ cho hai người họ uống cùng anh.

Được chứ?"
"Đáng ghét!"
"Câu Viêm, anh coi chúng tôi là loại người gì?"
"Đúng vậy!"
"Mặc kệ anh!" Sau khi nghe Câu Viêm nói vậy, Chân Chân, Ái Ái đều tức giận.
Câu Viêm cười lạnh: "Yên tâm đi, sẽ không để các người làm việc không công đâu."
Chân Chân và Ái Ái ngừng nói, ánh mắt nhìn Tần Thiên tràn đầy tinh thần.
Nhìn có vẻ Tần Thiên mặc dù không giàu có bằng Câu Viêm nhưng so với Câu Viêm thì lại đẹp trai hơn rất nhiều.

Bình thường họ hay theo đuổi anh chàng đẹp trai như vậy.
Tần Thiên cảm thấy khá thú vị, nhìn Khương Hồng nói: "Cô thấy sao?"
Khương Hồng châm điếu thuốc, rít một hơi, bình tĩnh nói:
"Anh cảm thấy hai người họ cộng lại có hấp dẫn hơn tôi không?"
Phải nói rằng, Khương Hồng tuy rằng lớn hơn vài tuổi nhưng trang điểm nhẹ nhàng, đặc biệt là kiểu quyến rũ đó th ì Chân Chân và Ái Ái thực sự không thể so sánh được.
Bản thân cô ta cũng biết ưu điểm của mình nằm ở đâu, vì vậy, lúc này cô ta không lo lắng bị so sánh.
Tần Thiên gật đầu nói: "Đúng là cô hấp dẫn hơn."
Hắn mỉm cười với Câu Viêm và nói: "Câu công tử, hay là chúng ta ai chơi của người đó."
Câu Viêm nghiến răng nghiến lợi không nói gì, hai mắt đỏ ngầu.
Sở dĩ bị thu hút, anh ta không ngần ngại trao đổi hai nữ bạn đồng hành, là vì vẻ quyến rũ trưởng thành của Khương Hồng.

Đối với một phú nhị đại từ nhỏ đã thiếu vắng tình mẫu tử như anh ta thì đây chính là sức hấp dẫn chí mạng nhất.

Hơn nữa, những gì không thể có được mới là tốt nhất.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu tử, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!"
"Tôi biết tối nay là chỗ của anh Thiên, nhưng anh Thiên vẫn chưa tới."
"Cho dù anh ta có tới, cũng không có nghĩa là tôi không dám làm gì anh."
"Tôi khuyên anh nên suy nghĩ kỹ lại!"
"Vậy sao?" Tần Thiên cười lạnh: "Anh định làm gì tôi?"
Câu Viêm lấy ra điện thoại, cười lạnh nói: "Có tin là chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại thì đêm nay anh sẽ được khênh đến bệnh viện không."
Nghe xong, sắc mặt Khương Hồng hơi thay đổi, nhỏ giọng nói: "Anh đừng làm bậy!"
"Câu Viêm, anh phải biết đây là ở đâu!"
"Dám gây sự sự ở đây, anh chán sống rồi sao?"
Câu Viêm cười lạnh nói: "Đương nhiên tôi biết đây đây là câu lạc bộ Kim Long, nơi thuộc sở hữu của đại ca Long Giang."

"Tôi sẽ không gây rắc rối ở đây.

Nhưng chẳng lẽ các người không ra khỏi cánh cửa kia sao?"
"Chỉ cần bước ra khỏi cánh cửa này, đừng trách tôi không khách khí!"
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Thiên: "Thế nào, sợ rồi sao?"
Tần Thiên nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Chi bằng, anh gọi thuộc hạ của mình vào đây để tôi xem xem?"
"Nếu tôi không thể đánh thắng anh thì tùy anh xử lý."
"Anh muốn làm gì thì làm."
Câu Viêm tức giận cười: "Với thân hình nhỏ bé này của mày mà cũng dám thách thức vệ sĩ của tao ư?"
"Nếu mày đã không từ bỏ, bây giờ tao sẽ cho mày thấy!"
Anh ta bấm điện thoại và đưa ra chỉ dẫn, ngay sau đó có vài người từ bên ngoài đi vào.
Mỗi người đều có cơ bắp to lớn và khuôn mặt da thịt đầy đặn, trông giống như gà tây.
"Đừng làm bừa!" Khương Hồng thấp giọng nói, theo bản năng ôm lấy Tần Thiên cánh tay.
“Bây giờ biết sợ rồi à?”
"Người đẹp, nhảy với tôi, tôi sẽ không làm em thất vọng." Câu Viêm cho rằng mình đã trấn áp được Tần Thiên nên kiêu ngạo nói, đưa tay kéo Khương Hồng.
"Tôi không muốn!"
"Anh muốn làm gì!" Khương Hồng có chút sợ hãi, ôm chặt Tần Thiên.
Tần Thiên muốn nói gì đó, nhìn thấy Cường Long ở trên sân khấu.
Hắn mỉm cười nói: "Chờ một chút."
"Ông chủ của câu lạc bộ Kim Long dường như có chuyện gì đó muốn công bố."
Câu Viêm giật mình khi nhìn thấy Cường Long trên sân khấu, vội vàng ngồi xuống bên cạnh, đồng thời ra lệnh cho thuộc hạ của mình ngồi xuống một cách lịch sự.
"Đừng ngẩng đầu lên!"
“Lỡ như anh Long nhìn thấy các người không thuận mắt, tôi cũng sẽ gặp rắc rối!”
Nghe anh ta nói vậy, những kẻ đó vội vàng cúi đầu xuống như học sinh tiểu học sợ bị giáo viên gọi lên trả lời.
Khương Hồng thở phào nhẹ nhõm nói: "Ông chủ Cường Long thật uy phong!"

"Anh ấy đích thân lên sân khấu, là anh Thiên tới rồi sao?"
Cùng lúc đó, âm nhạc dừng lại, mọi người trong khán phòng đều im lặng.

Tất cả đều nhìn về phía Cường Long, chờ đợi anh ta giới thiệu "Anh Thiên" bí ẩn.
"Tiểu tử, chuyện của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu."
“Cô gái của mày, đêm nay chắc chắn sẽ là của tao.”
"Đợi anh Long nói xong, tốt nhất là để cô ta đi theo tao!"
"Nếu không, mày sẽ không được yên đâu!" Câu Viêm cúi đầu, không quên thấp giọng uy hiếp Tần Thiên.
Tần Thiên cười nói: "Được."
“Nếu chút nữa anh vẫn kiên trì được thì tôi không vấn đề gì.”
Đây là sợ rồi sao? Khương Hồng nghiến răng nghiến lợi, cô ta cảm thấy Tần Thiên có chút yếu đuối.

Để so sánh, Câu Viêm dường như cứng rắn hơn một chút.
Theo bản năng, cô ta buông cánh tay Tần Thiên ra.
Cô ta rót một ly rượu, thấp giọng nói: "Câu công tử, mọi người ra ngoài chơi chỉ là để vui thôi mà."
"Nào, để tôi kính anh một ly."
Câu Viêm một ngụm uống hết, càng cảm thấy đắc ý hơn.
"Mọi người im lặng!"
"Tiếp theo, tôi có một tin tức nóng hổi muốn tuyên bố!" Trên sân khấu, vẻ mặt Cường Long phấn khích lên tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận