Thần Vương Lệnh


Trong rừng rậm oi bức, nóng ẩm nhìn mãi không thấy điểm cuối.

Sau khi bước vào thì làm cho người ta cảm giác như bước vào trong một thế giới cổ đầy nguy hiểm.

Lúc bắt đầu vẫn còn thấy dấu vết do con người để lại, nhưng dần dần sau vào trong chỉ có chim và hoang thú.
Dã thú săn mồi, gầm rú vang rừng, chỉ cần không cẩn thận sẽ va phải một con rắn đang xà xuống từ thân cây.

Ở trong môi trường này, ngoài Tần Thiên, Tàn Kiếm, Thôi Minh và Quỷ Vô Thường thấy quen thuộc ra, thì tiểu đội Thiên Phạt đều là lần đầu tiên gặp được.
Nhưng bọn họ lại chả có chút sợ hãi nào, ở sơn trang Mãnh Thú thành phố Long Giang họ ngày đêm còn ở với sói, côn trùng, hổ và báo.

Vì vậy trong chính cơ thể bọn họ cũng như có một con dã thú.

Cho nên so với những tòa cao nhà bằng thép và bê tông thì ở đây cho họ cảm giác gần gũi hơn.
Giống như việc quay trở lại với mẹ thiên nhiên, nhưng khuôn mặt của Back thì vẫn đen xì, ông ta vẫn chậm chập đi phía sau.

Tần Thiên biết ông ta không muốn giao đấu với bộ lạc người lùn, vì để ông ta thả lỏng và cũng để phá tan bầu không khí nên hắn chủ động bắt chuyện.
“Anh Back, anh nói là bản thân từng cứu một người trong bộ lạc người lùn, sau đó hai người trở thành bạn bè.

Ông ta ở trong bộ lạc có thân phận gì?”
“Người của tôi nói là ông ta có thể là thầy tế trong bộ lạc, muốn Xà Vương cười con trai ông ta.


Thầy tế ở trong bộ lạc có địa vị rất cao sao?”
Back thấp giọng: “Thầy tế là người có địa vị quan trọng trong bộ lạc, có trách nhiệm quản lý tất cả mọi chuyện đời thường, rất có uy danh.

Chỉ là địa vị của ông ta vẫn thấp hơn vậy, chỉ là thủ hộ giả mà thôi.”
“Thủ hộ giả mới chính là biểu tượng tinh thần tâm linh của cả bộ lạc.”
“Thủ hộ giả?” Tần Thiên ngơ ra: “Thủ hộ giả của bộ lạc người lùn, là một thức tồn tại theo hình thức tinh thần.”
“Hay là, thật sự có người như vậy?”
Back trả lời: “Có một người.”
“Bộ lạc người lùn có tuổi thọ ngắn.

Bọn họ 13 tuổi đã kết hôn, có rất nhiều người sống không quá 20 tuổi.

Có thể sống tới 30 tuổi đã là rất thọ rồi.”
“Vậy mà thủ hộ giả năm nay đã 48 tuổi rồi.

Đây là người sống lâu nhất trong tộc người lùn, Ông ta mới là người nắm thực quyền ở bộ lạc.

Tôi gặp ông ta một lần, là người rất tốt.”
Tần Thiên tựa như nhìn thấy hy vọng.
“Ông đã tới bộ lạc người lùn lần nào chưa?”
Back đáp: “Mới chỉ một lần.

Tôi cứu 1 đứa bé gài, cô bé tên Tiểu Lộc, là cháu gái của thủ hộ giả.

Vì vậy bé gái đó đã đưa tôi tới bộ lạc, thủ hộ giả đích thân ra đón tôi còn tặng tôi một bình rượu hoa quả do họ tự ủ.”
Thiết Ngưng Xương không nhịn nổi: “Nếu vậy thì ông đưa chúng tôi tới gặp thủ hộ giả.”
“Nhờ vào giao tình của ông, chúng ta sẽ tặng họ những món quà hậu hĩnh, bọn họ nhất định sẽ đồng ý thả Xà Vương.”
Những người khác cũng có suy nghĩ như vậy, vì dù sao thủ hộ giả là một “ông lão” được mọi người kính trọng nên chắc chắn sẽ không quá cứng đầu.
“Ai bảo là dễ như cậu nói, các câu căn bản chưa hiểu vấn đề rồi!”
“Thủ hộ giả không dễ gặp thế đâu.” Back tức giận nói.
Giống như không biết diễn tả thế nào, Tần Thiên muốn nói gì thêm nhưng từ xa xa có tiếng vù vù từ trong những bụi cây truyền tới.

Anh ta vội vã né sang rồi đưa tay ra bắt lấy mũi tên đang lao về phía mình.
“Có mai phục!”
“Là bộ lạc người lùn.” Thiết Ngưng Xương và cả nhóm người kinh động vội vã đề cao cảnh giác.
Back thì sắc mặt đại biến, ông ta vội vã nhìn xung quanh, nhìn thấy một khuôn mặt đang nấp sau thân cây cẩn thận thò đầu ra nhìn.
Ông ấy vội hét lớn: “Xin đừng kích động!”
“Con bé là tiểu Lộc!”
“Là cháu gái thủ hộ giả!”

Tần Thiên sững ra một lát rồi vội nhìn qua, chỉ nhìn thấy một cô bé đang cẩn thận quan sát mọi người, cô bé cao như một đứa trẻ 6 7 tuổi.

Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã có vài đường nét của người trưởng thành.
Với làn da hơi ngăm đen nhưng đôi mắt to tròn sáng trong, đang lạnh lùng nhìn bọn họ.

Hắn thở nhẹ một cái rồi cẩn thận kiểm tra xung quanh.

Hắn phát hiện xung quanh đây ngoài cô bé này ra thì không có người lùn nào khác, như vậy hắn mới buông lỏng tinh thần.
 
“Anh Back, không phải anh vừa nói thủ hộ giả rất khó gặp sao?”
“Anh nói với Tiểu Lộc đưa chúng tôi tới gặp ông ta.

Cô bé là cháu gái của thủ hộ giả, nhất định có thể gặp được.”
Back gật đầu nói: “Các cậu lùi lại chút, đừng dọa cô bé.”
“Yên tâm, Tiểu Lộc là đứa bé hiền lành.”
Hắn lấy một nắm kẹo ra gọi: “Tiểu Lộc, tới đây ăn kẹo.”
Đứa bé gái thận trọng lùi lại một bước mồm còn phát ra tiếng hừ hừ.
Back cười quay ra phiên dịch cho đám người Tần Thiên: “Cô ấy đang hỏi tôi sao đưa mọi người tới đây.”
“Cô ấy hỏi các cậu có phải người xấu không.”
Tần Thiên biểu thị thiện ý rồi vội vàng bảo mọi người hạ vũ khí xuống, Back lại quay qua dùng tiếng thổ dân nói chuyện với Tiểu Lộc một lát, sau đó quay lại nhìn đám người Tần Thiên tới tận nửa ngày mà không nói gì.
“Làm sao?” Tần Thiên lo lắng hỏi.
Back cau mày nói: “Tiểu Lộc bảo tôi, ông cô bé cũng chính là thủ hộ giả, đã mất tích từ lâu rồi.”
“Bây giờ trong bộ lạc là thầy tế làm lãnh đạo.”
“Thầy tế nói với người trong tộc thủ hộ giả đang đi trình diện thần linh, được đi núi thiêng.”
Tần Thiên thất vọng không nói được gì, khó khăn lắm với có hy vọng ở chỗ “thủ hộ giả”, bây giờ lại nghe tin thủ hộ giả chầu trời rồi? Cho nên cái gì mà trình diện thần linh, đi núi thiêng.

Người ở bộ lạc này cũng thật mê tín, mọi người rõ ràng đều hiểu đây là chết rồi còn gì

Vẻ mặt mọi người đều nhăn nhó.

Thiết Ngưng Xương nhìn Tiểu Lộ ở xa xa có chút đau lòng vẫy tay gọi: “Em gái, em có thể qua đây không, chị cho em đồ này, đây là nước hoa, em thích không?”
Tiểu Lộc như cảm nhận được sự thân thiện của Thiết Ngưng Xương nên do dự một lát rồi cũng từ từ đi qua.

Thiết Ngưng Xương xịt lên cổ tay cô bé rồi hỏi có thơm không, Tiểu Lộc ngượng ngùng nở nụ cười.
Nhìn thì thấy cô bé có vẻ rất thích chai nước hoa này, “Thích thì chị tặng em nhé.”Thiết Ngưng Xương cười nói: “Bây giờ, chị của chị bị người trong tộc em bắt.”
“Em có thể giúp bọn chị cứu chị ấy ra không?”
Tiểu Lộc do dự nhìn Back, Back lập tức phiên dịch cho cô bé, sau đó chỉ thấy cô bé nói lại một tràng dài.
“Thế nào?” Mai Hồng Tuyết vội hỏi.
Back nuốt khan một cái rồi mới nói: “Tiểu Lộc nói sau khi ông cô bé lên núi thiêng thì thầy tế yêu cầu Xà Vương cưới con trai ông ta.

Cô ấy không đồng ý nên thầy tế nhốt cô ấy lại rồi.”
“Hơn nữa còn bảo chỉ khi cô ấy đồng ý lấy con trai thầy tế thì mới được đi núi thiêng tìm ông.”
“Bây giờ bọn họ bắt Xà Vương, thầy tế tìm tới rất nhiều cô dâu cho nên Tiểu Lộc mới có cơ hội chạy ra ngoài.

Cô bé còn nói cô bé không muốn quay về bộ tộc nữa, muốn lên núi thiêng tìm ông.”
“Cô bé tin rằng ông cô bé vẫn còn sống.

Chỉ là bị thầy bế giam mà thôi.”
“Thầy tế giam ông cô bé lại vì muốn thay quyền ông của cô bé, làm thủ hộ giả.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận