Thần Vương Lệnh

Quỷ Vô Thường đeo một sợi xích trăm cân trên cổ, bước ra.

“Ha ha ha ha!”

“Tiểu Quỷ Thôi Mệnh, không ngờ thằng nhóc ngươi vẫn còn sống!”

“Quỷ Vô Thường?” Thôi Minh ngạc nhiên.

Thiết Ngưng Sương, Đồng Xuyên và Thiết Tí cũng đi ra khỏi phòng. Tất cả họ đều mỉm cười nhìn Thôi Minh.

Đồng Xuyên còn cười nói: “Ngươi chính là Quỷ Thôi Mệnh à.”

“Chỉ chưa đến năm phút đã vượt qua khu vực sư tử, hổ và khu vực sói, thân thủ cũng không tệ.”

“Chỉ có điều ngươi dùng bột lưu huỳnh để đối phó với sư tử, thì đê tiện quá!”

“Đây, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Hắn là ai?”

“Quỷ sai đại nhân, Vô Thường, mọi người mau nói cho tôi biết đi!” Thôi Minh nhìn Tần Thiên nghi ngờ.

Tần Thiên mỉm cười nói: “Nơi này là ‘Thiên Phạt’, chào mừng trở về nhà.”

Thiên Phạt!

Nghe thấy hai chữ này, Thôi Minh thoáng run rẩy, nước mắt lập tức trào ra.

“Không nghe thấy sao? Nơi này là Thiên Phạt!”

“Tiểu Quỷ Thôi Mệnh, còn không mau đến chào thiếu chủ!” Vô Thường bật cười ha ha, đi qua đưa bàn tay to như cái quạt hương bồ ra vỗ lên vai Thôi Minh.

Sức lực nặng như vậy, Thôi Minh suýt nữa hộc máu.

Biết hắn ta không thể tin được, Tàn Kiếm kể lại chuyện đã trải qua.

Sau khi Tần Thiên nghe lời Cường Long nói đã nghi ngờ Thôi Minh có thể là thuộc hạ cũ của Diêm Vương Điện, cho nên mới dụ hắn ta đến đây. . Đọc 𝐭r𝓾𝘺ệ𝙣 ch𝓾ẩ𝙣 khô𝙣g q𝓾ả𝙣g cáo # 𝑇r𝗨m𝑇 r𝓾𝘺ệ𝙣.𝐕N #

Khoảnh khắc Thôi Minh nhảy lên tường kia, Tàn Kiếm và Quỷ Vô Thường liền nhận ra hắn ta.

“Chào thiếu chủ!” Thôi Minh xúc động rưng rưng nước mắt, quỳ bộp xuống đất.

Một cô hồn dã quỷ như hắn ta, cuối cùng đã trở về nhà.

“Thiếu chủ, bên ngoài có xe tới.”

“Hơn nữa không chỉ một chiếc.” Lỗ tai Tàn Kiếm giật giật, nói nhỏ.

Tần Thiên gật đầu nói: “Đúng lúc, tôi có thể đi xe của họ về.”

“Chú Tàn, chuyện còn lại giao cho chú.”

“Đúng rồi Ngưng Sương, cô giục bên Vũ Sơn chút nữa nhé.”

“Hôm nay lại bị giết một con, sói trong tay chúng ta càng lúc càng không đủ dùng rồi!”

Nghe lời hắn nói, mọi người phá lên cười.

“Anh Thiên, anh chỉ đau lòng sói mà không đau lòng chúng tôi gì cả.”

“Ngày nào đó chúng tôi bị sói ăn thịt, xem anh làm thế nào.” Thiết Ngưng Sương nhẹ nhàng nói.

Đôi mắt long lanh nước của cô ta nhìn Tần Thiên có chút tình cảm khác thường.

Tần Thiên cười nói: “Các người ăn sói, sói cũng có thể ăn các người. Đây vốn chính là thế giới cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh nhất sống sót.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui