Thần Vương Lệnh

Không ngờ chồng trước lại nương nhờ kẻ thù của mình, đâm sau lưng mình nhanh như vậy.

Đột nhiên cô ta biết được thủ phạm khiến mình suy đồi đến nước này là ai.

Là Ngô Phi!

Nếu không phải vào thời điểm quan trọng Ngô Phi ly hôn với cô ta, thì làm sao cô ta sẽ thành ra thế này.

Bây giờ thì hay rồi, cha con nhà họ Ngô các người đá tôi đi, chớp mắt đã ôm đùi Tần Thiên và Tô Tô, lên như diều gặp gió.

Trên đời này, sao lại có chuyện tốt như vậy được?

Cô ta lái xe đến, nói với Ngô Phi: “Anh đến tìm Tần Thiên phải không? Tôi biết tất cả chân tướng đằng sau, và âm mưu nhà họ Tiết để lại.”

“Đi theo tôi, tôi sẽ nói tất cả với anh.”

“Đến lúc ấy, anh có thể tranh công với Tần Thiên.”


“Thật?” Ngô Phi động lòng, vì thế đã lên xe Tô Nam.

Lúc trước bởi vì anh ta mà suýt nữa Tô Tô đã bị cưỡng hiếp, Ngô Phi cũng cảm thấy áy náy nên muốn lập công chuộc tội.

Tô Nam lái xe ra ngoài thành phố: “Ngô Phi, nói thực, nhiều năm như vậy anh có từng yêu tôi không?”

Ngô Phi không kiên nhẫn nói: “Cũng đã lúc nào rồi, còn nói cái này làm gì.”

“Tô Nam, sao cô chạy ra ngoài thành phố? Rốt cuộc cô biết cái gì, mau nói cho tôi biết, anh Thiên đang đợi đấy!”

Tô Nam đỏ bừng mắt nhìn Ngô Phi, cười nói: “Thực ra, tôi từng yêu anh.”

Ngô Phi khó chịu nói: “Bây giờ tôi không muốn nói với cô về cái này.”

“Vậy chúng ta xuống dưới nói đi.”


Tô Nam đưa tay khóa xe lại, đạp ga lao về phía dòng sông cuồn cuộn phía xa.

Nơi này, cũng từng là nơi mà Ngô Phi đã ra lệnh cho người xông vào phòng tân hôn đánh gãy tay chân Tần Thiên ngay trong đêm tân hôn, và ném hắn xuống sông.

Tô Tô đến công ty, kiểm tra tiến triển công việc và kế hoạch với Liễu Thanh.

Bây giờ Tô Bắc Tề là giám đốc nhà máy, chịu trách nhiệm về tất cả các vấn đề sản xuất. Cung Lệ giữ chức giám đốc kỹ thuật và kiểm soát chất lượng, kiểm tra chất lượng.

Liễu Thanh là tổng giám đốc, chịu trách nhiệm chung mọi việc. Trực tiếp báo cáo với chủ tịch hội đồng quản trị Tô Tô.

Chính bởi vì có ba người có tài như Liễu Thanh, Tô Bắc Tề và Cung Lệ mà Tô Tô mới tương đối thoải mái.

Điều khiến cô cảm thấy vui mừng nhất là, Liễu Thanh đã mở trước rất nhiều kênh bán hàng ở các tỉnh thành xung quanh và ký hợp đồng khung trong khi số lượng lớn sản phẩm vẫn chưa ngoại tuyến.

Sau tuyên truyền của Liễu Thanh, những kênh phân phối kia đều rất mong đợi được bán Tô Ngọc Cao.

“Chủ tịch, mặc dù hiện nay chúng ta đã bắt đầu sản xuất ít lô hàng, nhưng ý của tôi là trước đừng đưa những sản phẩm này ra thị trường.”

“Đợi dây chuyền sản xuất mới vận hành thử xong, có thể sản xuất hàng loạt thì sẽ phối hợp với nhau để bao phủ toàn bộ thị trường trong thời gian ngắn nhất.”

“Để cho Tô Ngọc Cao trở thành sản phẩm quốc dân. Người dân có thể mua được nó ở bất cứ đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận