Thần Vương Lệnh

Nghe ngóng một chút đã biết tin tức của A Tân.

Đáng tiếc là người mẹ mù của cậu ấy, sau khi A Tân nhận hình phạt, vì quá đau buồn nên đã sớm qua đời.

Tần Thiên tìm ở dốc núi trong rừng tùng thấy mộ của bà ấy. Đó chỉ là một đống đất nhỏ, xung quanh cỏ dại mọc um sùm.

Hắn tự mình ra tay dọn dẹp cỏ dại. Sau đó sai người xây lại mộ phần, dựng một tấm bia, khắc mấy chữ “mẹ A Tân” lên.

Thiết Ngưng Sương hơi khó hiểu nói: ”Còn chưa biết A Tân kia có phải người chúng ta muốn tìm không mà.”

”Bây giờ anh đâu cần làm những chuyện này đâu?”

Tần Thiên nghiêm túc nói: ”Cho dù cậu ấy có phải là người chúng ta muốn tìm hay không, chỉ dựa vào tấm lòng hiếu thảo cũng như tâm huyết mà rất nhiều người trong nước chúng ta đã đánh mất cũng đáng để Tần Thiên tôi nể trọng.”

Thiết Ngưng Sương lè lưỡi, vội vàng đi sang bên cạnh hái một bó hoa tươi đặt trước mộ.

Cô ta chắp tay trước ngực cầu nguyện nói: ”Chào dì nằm bên trong, cháu tên Thiết Ngưng Sương. Mặc dù chúng ta chưa từng gặp nhau nhưng dì đã nuôi dạy được một thiếu niên tốt như A Tân, cũng đáng để Thiết Ngưng Sương cháu tôn kính.”


”Chúng cháu sẽ chăm sóc tốt cho A Tân. Mong dì yên nghỉ.”

Làm xong cô ta mới nhìn về phía Tần Thiên: ”Cái danh thiếu chủ ”Thiên Phạt” này của anh có thể vào ngục giam thứ hai sao?”

”Phạm nhân nặng tội canh gác rất chặt.”

Tần Thiên cười nói: ”Tôi không thể, nhưng cô có thể.”

”Tôi?” Thiết Ngưng Sương không hiểu.

Tần Thiên vừa đi xuống dưới núi vừa nói: ”Năm đó ông nội cô có thể biện hộ cho A Tân, chứng tỏ ở chỗ này ông ấy vẫn còn chút nhân mạch.”

”Mặc dù lão tướng quân đã lùi về phía sau nhưng chắc là có rất nhiều môn đệ.”

”Đừng nói với tôi là đại tiểu thư nhà họ Thiết như cô lại không thể điều động môn đệ của nhà cô.”


Thiết Ngưng Sương không nhịn được mà liếc mắt nhìn.

Cô ta vốn đang còn mừng thầm vì Tần Thiên chỉ rõ cô ta đi theo. Hóa ra là coi cô ta thành giấy thông hành.

Nhưng cô ta không dám thất lễ, vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại, cầm giấy thông hành, thuận lợi gặp được A Tân.

Mỏ đá phía sau ngục giam, thiếu niên tay trần đang đập đá trong góc.

Cậu ấy cao to khỏe mạnh, da thịt đen nhánh, mồ hôi chảy dọc xuống.

Mặc dù cậu ấy chỉ có một mình nhưng đá vụn rơi xuống bên cạnh lại nhiều hơn mấy người bên cạnh.

Dường như cậu ấy không biết mệt mỏi là gì.

Đôi mắt yên tĩnh mà nghiêm túc.

Mấy phạm nhân lớn tuổi giở thủ đoạn, lặng lẽ chuyển đá sau lưng A Tân sang bên mình, xem như đó là thành quả lao động của mình, A Tân cũng hồn nhiên không biết.

”Bắt nạt người khác quá rồi!” Thiết Ngưng Sương đứng sau song sắt thấy vậy thì không nhịn được mà bênh vực kẻ yếu.

Cảnh ngục bên cạnh cười nói: ”A Tân đã sớm quen rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận