Thần Vương Lệnh

Nếu như có thể, hắn thật sự không muốn bỏ qua bất kì cơ hội nào để ”Thiên Phạt” rèn luyện.

Lôi Báo tức giận nói: ”Tiên sinh, ngài cũng quá coi thường năng lực của đội Rồng chúng tôi rồi!”

”Chỉ là mấy tên lưu manh, chuyện này dễ như trở bàn tay thôi!”

Tần Thiên cười nói: ”Được rồi. Đi đi.”

”Chúc các anh đạt được thành công lớn.”

Nếu đã không cần hỗ trợ thì hắn càng vui vẻ nhàn hạ hơn. Nghĩ lại cũng đúng, loại nhân vật nhỏ như Đao Ba Lang không xứng để Thiên Phạt ra tay.

Nói không chừng đánh mấy kẻ yếu ớt này sẽ khiến ”Thiên Phạt” cảm thấy mình vô địch thiên hạ mà trở nên yếu ớt.

Khối thép này vẫn nên sử dụng trên lưỡi dao thì hơn.

Về đến nhà, Dương Ngọc Lan và Tô Tô ngồi ở phòng khách nhíu mày.

Tần Thiên vội vàng nói: ”Mẹ, sao vậy?”


”Xảy ra chuyện gì sao?”

Tô Tô thở dài nói: ”Vốn dĩ tưởng không cần vội vàng dọn nhà đi. Ai ngờ hổ vừa đi sói đã đến.”

”Tập đoàn Kiến Nhân bán mảnh đất này cho tập đoàn Cẩm Tú. Tập đoàn Cẩm Tú giục trong ba ngày nhất định phải chuyển ra ngoài.”

”Đúng rồi Tần Thiên, không phải anh quen Ngô Thiên Hùng sao? Anh có thể nói với ông ta cho chúng ta chậm mấy ngày được không?”

”Như thế này cũng quá gấp rồi!”

Tần Thiên cười nói: ”Nhận được tiền bồi thường rồi sao?”

Dương Ngọc Lan nói: ”Chuyện này tập đoàn Cẩm Tú ngược lại lại không phản đối. Tất cả đều được chuyển vào tài khoản, hơn nữa còn bồi thường không ít. Đủ để chúng ta mua một căn nhà không tệ ở.”

”Chỉ là thời gian quá vội vàng, tìm nhà nào phù hợp để ở chứ.”

Tần Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: ”Mẹ, người ta đã đưa tiền cho mình thì cũng coi như giữ chữ tín rồi. Chúng ta vẫn nên phối hợp với họ chút thì hơn.”


”Không phải lúc trước còn một căn nhà cũ sao? Chính là lúc con vừa về, căn nhà mẹ và Tô Tô ở lúc trước đấy.”

”Hay là chúng ta chịu đựng một chút, ở tạm bên đó, con cảm thấy sẽ không lâu đâu, chúng ta nhất định có thể tìm được một căn nhà thích hợp hơn.”

Dương Ngọc Lan cười nói: ”Đúng rồi, sao lại quên mất căn nhà kia chứ.”

”Tô Tô, chúng ta qua kia ở trước một thời gian được không?”

”Mặc dù nhà bên kia nhỏ nhưng chúng ta cũng chỉ có ba người. Hai phòng là đủ rồi.”

Đây cũng là điều mà Tần Thiên suy nghĩ. Bên kia chỉ có hai phòng, đến lúc đó tối hôm nào hắn cũng có thể ngủ cùng với bà xã sao?

Mặc dù cái gì cũng không được làm…

Ai ngờ Tô Tô lại trừng mắt nhìn hắn rồi nói: ”Em biết trong lòng anh đang nghĩ gì.”

”Chuyển về cũng được. Mẹ một phòng, con một phòng. Anh… ngủ ghế sopha ngoài phòng khách đi.”

Chuyện này…

Tần Thiên cảm thấy như mình vừa tự bê đá đập vào chân mình, việc đã đến nước này thì hắn cũng chỉ có thể hết cách cười khổ.

”Nói linh tinh cái gì vậy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận