”Hai đứa là vợ chồng, chắc chắn phải ở một phòng rồi.”
”Tô Tô, mẹ nói cho con biết. Hai đứa đều lớn cả rồi, không còn nhỏ nữa, đừng chỉ bận rộn sự nghiệp. Sớm sinh con mới là chuyện quan trọng.”
Tô Tô đỏ mặt, tức giận nói: ”Mẹ, mẹ nói lung tung cái gì vậy!”
”Ai muốn sinh con cho anh ấy chứ!”
Nói rồi cô tức giận quay về phòng mình.
Dương Ngọc Lan nhìn dáng người Tô Tô, nghiêm túc nói với Tần Thiên: ”Con thấy chưa, vợ con eo nhỏ mông lớn, chắc chắn có thể sinh con trai.”
Tần Thiên cảm thấy như mình vừa được ăn mật vậy.
Nhưng hắn chỉ cười nói: ”Mẹ, con lại muốn có con gái hơn. Đúng rồi, một cô con gái xinh đẹp như Tô Tô vậy.”
Dương Ngọc Lan cười nói: ”Vậy con càng phải cố gắng hơn rồi. Nam nữ song toàn càng tốt hơn.”
…
Đêm khuya, mấy chiếc xe Jinbei chở hàng chở một trăm anh em giúp đỡ Cường Long rời khỏi thành phố Long Giang.
Chạy về phía thành phố bên cạnh.
Xe đi được nửa đường bỗng nhiên chuyển hướng, rời khỏi đường lớn, đi vào một con đường nhỏ đầy cỏ hoang rồi phóng về phía dốc núi phía xa.
Lúc này trên sườn núi có rất nhiều xe việt dã đang dừng lại.
Người đứng đen nghịt không biết bao nhiêu, ai nấy đều cầm dao gậy trong tay mà la hét.
”Cường Long, mày đến muộn.”
”Chậm ba phút, tao còn tưởng mày sợ không dám tới nữa cơ.”
Đao Ba Lang ngồi ở ghế phụ của một chiếc Mercedes-Benz Grand G, hắn ta duỗi một chân ra, con dao dài đập vào chân.
Đèn xe chiếu vào bên trái mặt hắn ta, bên trên là một cái đầu sói dữ tợn.
Đó vốn là vết sẹo bị người ta chém một đao. Sau đó hắn ta xăm cái đầu sói này lên vết sẹo trên mặt.
Đao Ba Lang (1) cũng thành tên của hắn ta.
(1) Đao Ba Lang nghĩa là sói sẹo.
Cường Long nhảy xuống xe chửi ầm lên.
”Đao Ba Lang mày đến đây!”
”Bố sợ mày à?”
”Hôm nay ông đây nhất định phải chém chết tươi mày!”
Đao Ba Lang cười ha ha: ”Thật là mạnh mồm nha.”
”Cường Long, nghe nói mày tự tay giết đại ca Kiều Lục rồi thay thế vị trí của ông ta.”
”Đúng là tuyệt vời!”
”Có câu gì nhỉ? Chó không thể ăn quá no!”
”Đạo nghĩa giang hồ đã nói đâu?”
Cường Long đỏ mặt nói: ”Ông nhổ vào!”