Thần Vương Lệnh

”Đao Ba Lang, cái thằng ranh con như mày cũng xứng đứng trước mặt ông đây nói đạo nghĩa sao.”

”Mày làm thế nào để được như ngày hôm nay mà trong lòng mày không rõ sao?”

”Mày dụ dỗ người phụ nữ của đại ca mình, lệnh cho cô ta độc chết đại ca.”

”Mày có cả tiền cả tình, mày mẹ nó đúng là một nhân tài đấy!”

Hai đại ca đứng mắng chửi, đàn em ở bên cạnh cũng ồn ào không kém. Ầm ĩ chỉ trích đối phương không nói đạo nghĩa, chạy đến địa bàn của đối phương phá hoại.

Người nào không biết còn tưởng rằng đây là hai nhóm trẻ trâu nửa đêm kéo nhau đến cãi nhau.

Hai bên cãi nhau đến gần nửa tiếng đồng hồ.

Cường Long miệng đắng lưỡi khô, anh ta uống ừng ực hết một bình nước rồi nói: ”Nam tử hán đại trượng phu, động khẩu không động thủ!”

”Đao Ba Lang, hôm nay chúng ta nhất định phải phân thắng bại.”

Đao Ba Lang lớn tiếng nói: ”Ai sợ thì làm cháu trai người kia!”

”Đến đây!”


Cường Long cười lạnh: ”Để chứng minh ông đây không chạy trốn, bây giờ ông mày rút hết chìa khóa xe rồi ném đi.”

”Các anh em, rút chìa khóa!”

Đàn em của Cường Long lập tức rút chìa khóa của mấy chiếc xe Jinbei ra, ném xuống rãnh sâu trước mặt Đao Ba Lang.

Đao Ba Lang gào lên: ”Mày cho rằng ông đây không dám?”

”Anh em, rút chìa khóa!”

Hắn ta tự tay rút chìa khóa chiếc Mercedes ra, học theo dáng vẻ của Cường Long, ném vào trong rãnh.

Đàn em của hắn ta cũng ồn ào bắt chước, rút hết chìa khóa xe việt dã và xe van ném hết đi.

Cường Long nhếch miệng nói: ”Quá đẹp.”

”Lần này ai cũng đừng hòng chạy.”

”Đi thôi, xuống núi!”


Anh ta dẫn theo anh em đi xuống núi.

”Các anh em, cầm vũ khí, xuống núi!” Đao Ba Lang cũng mang theo anh em chạy xuống dưới.

Nhìn từ trên cao xuống, thung lũng Hổ giống như một con hổ đang nằm sấp.

Bên dưới là một khoảng đất rộng bằng phẳng, vô cùng thích hợp cho việc quyết đấu.

Người của hai bên tiến vào tình trạng giằng co.

Đao Ba Lang hô to một tiếng, muốn dẫn đầu xông lên.

”Chờ chút, nghe tao nói một câu!” Cường Long nói to.

Đao Ba Lang cắn răng nói: ”Thằng nhãi, mày sắp chết đến nơi rồi, còn di ngôn gì sao?”

”Mày yên tâm. Sau khi lên nắm quyền địa bàn Long Giang rồi tao sẽ chôn cất mày tử tế.”

Dưới ánh trăng sáng, khuôn mặt Cường Long đột nhiên đỏ lên.

Anh ta nhịn một lúc lâu rồi mới thẹn thùng nói: ”Thật xin lỗi.”

Hả?

Đao Ba Lang ngây ra một lúc, không hiểu anh ta có ý gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận