Thần Vương Lệnh

Nhưng hắn ta không quan tâm đến nhiều như vậy.

”Người nên nói xin lỗi là tao!”

”Vì hôm nay ông đây sẽ chém mày!”

”Anh em, lên hết đi!”

Hắn ta vung dao, dẫn đầu lao về phía Cường Long.

Cường Long không hề cử động.

Một trăm đàn em phía sau anh ta cũng không động đậy.

Trong mắt họ đều mang theo ý cười chế nhạo. Dường như lúc này bọn họ đang nhìn một đám đầu đất tự chui đầu vào rọ.

Đúng lúc này, đoàng!

Tiếng súng vang lên.


Đao Ba Lang giật mình, thiếu chút nữa ngã xuống.

”Ai?”

”Ai mẹ nó nổ súng?”

”Cường Long, mày mẹ nó không phải mang súng đấy chứ?”

Giang hồ có quy định, khi hai bên quyết đấu không được dùng vũ khí nóng. Vì bọn họ biết đó là giới hạn không thể đụng vào.

Vì một khi đã bắn nhau thì sẽ không có bên thắng.

Cuối cùng tất cả mọi người đều bị xóa sổ.

Cường Long vô tội nói: ”Không phải tao.”

Đao Ba Lang còn đang định nói gì đó thì đột nhiên xung quanh khe núi vang lên tiếng còi cảnh sát.

”Các người đã bị bao vây!”


”Bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng!”

Từng chiếc đèn lớn chiếu thẳng xuống, không biết ở bốn phía có bao nhiêu cảnh sát.

Mặt Đao Ba Lang tái đi.

Hắn ta dẫn đầu bỏ vũ khí xuống, chậm rãi ngồi xổm xuống, nói với Cường Long: ”Cường Long, thương lượng chút đi.”

”Lát nữa chúng ta đồng thanh hô lên rồi chạy ra ngoài.”

”Yên tâm, bọn họ không dám nổ súng lung tung đâu.”

”Chúng ta nhiều người như vậy bọn họ cũng không bắt hết.”

”Mày cảm thấy thế nào?”

Đến bây giờ hắn ta cũng không nghi ngờ Cường Long.

Vẻ mặt Cường Long trở nên kì lạ: ”Tao cảm thấy rất tốt.”

”Mày kêu đi.”

Đào Ba Lang nghiến răng, đột nhiên lớn tiếng nói: ”Các anh em, chạy!”

”Tách ra, chạy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận