Thần Vương Lệnh

”Các người, rốt cuộc các người là ai?” Anh ta vô cùng hoảng sợ hỏi.

Lúc này hai vệ sĩ áo đen sợ vỡ mật kia cũng kêu to chạy trốn.

Thôi Minh như u hồn lướt qua, tùy ý xoẹt ngang qua cổ bọn họ.

Tàn Kiếm nhìn Phan Hổ, cười lạnh nói: ”Không phải đã nói cho cậu biết rồi sao.”

”Thiên Phạt.”

”Thay ông trời trừng phạt những người tàn ác.”

”Bây giờ cậu hiểu rồi chứ?”

Sắc mặt Phan Hổ trắng bệch, anh ta cắn răng nói: ”Tôi là người nhà họ Phan!”

”Các người chắc chắn biết rõ năng lực của nhà họ Phan!”

Tàn Kiếm vung quải trượng lên, bộp một tiếng, xương bánh chè hai chân Phan Hổ bị đập vỡ nát.


”Lão đại chúng tôi đã nói để lại cho cậu một mạng, để cậu chuyển lời đến người nhà họ Phan.”

”Làm người tàn ác, Thiên Phạt (1) sớm muộn gì cũng sẽ đến.”

(1) chơi chữ, vừa là tên tổ chức của nam chính vừa có nghĩa là sự trừng phạt của ông trời

Nhiệm vụ hoàn thành, ông ấy dẫn người rời đi. Đi đến cửa, ông ấy dường như mới nghĩ ra gì đó: “Đúng rồi, lão đại của chúng tôi họ Tần.”

Họ Tần?

Tần Thiên!

Nhìn bóng dáng mấy ác ma rời đi, lại nhìn sát thủ hàng đầu chết thảm ở xung quanh, Phan Hổ đau cả trứng, anh ta hét to một tiếng rồi ngất đi.

Phan Mỹ Nhi ở chỗ Phan Hổ chờ tin tức, thấy Phan Hổ đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại, gọi điện thoại cũng không nhận.

Cô ta không nhịn được mà cho người lái xe đến căn biệt thự kia.

Khi thấy cảnh tượng trước mắt, cô ta bị dọa đến mức suýt ngất xỉu.


”A Hổ!”

”Em sao rồi?”

”Mau, mau đưa em ấy đến bệnh viện!”

”Tiểu thư, mấy người này thì sao?” Người bên dưới xin chỉ thị.

Phan Mỹ Nhi tỉnh táo nói: ”Bọn họ đều là người không nên xuất hiện ở đây, đốt đi!”

”Cả căn biệt thự này, đốt hết đi, không thể để lại bất kì manh mối gì!”

Sáng hôm sau, Phan Hổ từ từ tỉnh lại trong phòng bệnh.

Anh ta cắn răng kể lại chuyện đêm qua cho Phan Mỹ Nhi nghe.

”Thiên Phạt?” Phan Mỹ Nhi khiếp sợ nói: ”Chúng ta quá chủ quan rồi, hóa ra Tần Thiên này còn đòn sát thủ như vậy!”

”Chị, làm sao bây giờ?”

”Đó là lời mà họ Tần kia nói em nhắn lại với người nhà chúng ta, nói làm người ác, Thiên Phạt sớm muộn gì cũng đến.”

”Ý của anh ta là gì?”

Phan Mỹ Nhi đang định nói gì đó thì cửa phòng bệnh đột nhiên đẩy ra, một người khác đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận