Thần Vương Lệnh

Tần Thiên bắt đầu di chuyển.

Hắn lao về phía khẩu súng.

Khi thân súng và tâm cửa tạo thành một đường thẳng, hắn bắt lấy khẩu súng trên không trung, không cần nhìn mà bắn thẳng vào tòa nhà cao tầng tối đen bên ngoài.

Sau tiếng súng vang lên, mọi thứ đều im lặng.

Tần Thiên ném súng cho Lãnh Phong rồi nói: “Lần này may mà gặp được tôi, nếu không các cậu đều đã bị tiêu diệt hết rồi.”

“Lần sau nhớ chú ý hơn, đi thôi.”

Lúc này Lãnh Phong mới phản ứng lại, anh ta kinh ngạc nói: “Anh chắc chắn vừa rồi đã bắn tỉa được đối thủ?” . Ngôn Tình Nữ Phụ

“Tôi không tin!”

“Để tôi đi xem thử!” Một người trong đội cẩn thận chạy dọc theo mép tường, nhanh chóng chạy về phía một tòa nhà cao tầng bỏ hoang ở đối diện.


“Lão Tứ, có chuyện gì vậy?”

“Lão Tứ, mau nói gì đi!” Lãnh Phong không khỏi thúc giục trong bộ đàm.

Sau một lúc im lặng, giọng nói của Lão Tứ cũng vang lên trong bộ đàm: “Đội trưởng, một phát bắn vào đầu.”

“Hơn nữa tên này vẫn còn đang trốn ở phía sau viên gạch.”

Cái gì?

Lãnh Phong cùng tất cả thành viên đội Thiên Thuẫn đều há hốc mồm kinh ngạc.

Tất cả bọn họ đều là những tay súng lão làng. Nhưng khi nghĩ lại cảnh Tần Thiên nhận lấy súng rồi nổ súng vừa rồi, bọn họ nhất thời cảm thấy mình chỉ là một con búp bê.

Khẩu súng trong tay chỉ là một món đồ chơi.

Bọn họ căn bản không hiểu về súng, và không xứng đáng được cầm súng.


Khoảng cách chênh lệch này là đả kích lớn đối với bọn họ.

“Anh Tần, lúc trước là do tôi mạo muội, đa tạ ơn cứu mạng của anh!” Lãnh Phong chắp tay cảm ơn.

Bây giờ anh ta mới hiểu với thân thủ của Tần Thiên, vừa rồi cho dù không có anh ta nổ súng, Tần Thiên cũng nhất định có thể trong nháy mắt giết chết đối thủ, dễ dàng thoát khốn.

“Anh biết Cẩu Ca của chúng tôi, rốt cuộc anh là ai?” Anh ta hỏi dồn dập.

Tần Thiên không muốn nói nhiều: “Không còn sớm nữa, quay về trước đã.”

“Nhị Cẩu đang ở Ý à? Nếu anh ta ở đây thì bảo tới gặp tôi ở khách sạn.”

Tất cả thành viên đội Thiên Thuẫn, bao gồm cả Lãnh Phong đều há hốc miệng không nói nên lời.

Trong suy nghĩ của bọn họ, Cẩu Ca giống như một vị thần, nhưng dường như lại chẳng là gì ở trong mắt người này.

Hắn rốt cuộc là ai!

Bọn họ nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra được. Chỉ là, sau khi thấy chiêu vừa rồi của Tần Thiên, bọn họ đều không dám làm bậy.

Sau khi Lãnh Phong sắp xếp cho Tần Thiên và Liễu Như Ngọc lên trực thăng, thì lập tức gọi điện thoại cho lão đại Trần Nhị Cẩu để kể lại mọi chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận