Thần Vương Lệnh

Hai người nói chuyện, cười đùa và uống rượu, bất tri bất giác trời đã sáng. Tô Tô đến gõ cửa, hoảng sợ nói: “Tần Thiên, xảy ra chuyện rồi.”

“Carl gọi điện thoại đến bảo chúng ta mau tới đại sứ quán. Rời khỏi nước Ý dưới sự bảo vệ của đại sứ quán.”

“Ông ta nói Carlo Conti điên rồi, đang lùng bắt chúng ta khắp thành phố!”

“Carl hình như cũng bị ông ta bắt rồi.”

“Cái gì?”

Trần Nhị Cẩu nghe Tô Tô nói xong thì lập tức đứng dậy. Mắt anh ta đảo một vòng, như muốn phát ra lửa.

Tần Thiên xua tay với anh ta không để lại chút dấu vết gì.

“Tô Tô, đừng sợ.”

“Nếu Karl đã liều mạng báo tin cho chúng ta, vậy thì an nguy của ông ta anh nhất định sẽ không mặc kệ không quản.”


“Em yên tâm, đợi lát nữa tới giờ em cứ việc tham gia đại hội.”

“Những chuyện khác giao cứ cho anh.”

Tô Tô hoảng sợ nói: “Đã thành ra thế này rồi, còn tham gia đại hội sao?”

“Đương nhiên.” Tần Thiên cười nói: “Nếu không chúng ta từ xa tới đây, chẳng phải phí công à?”

“Đừng lo lắng, anh bảo Nhị Cẩu phái người đi theo bảo vệ em.”

Trần Nhị Cẩu lập tức hét lớn một tiếng: “Lãnh Phong!”

“Có!”

“Lệnh cho đội Độc Lang các cậu đi bảo vệ chị dâu.”

“Tôi nói cho cậu biết, chị dâu mà thiếu một sợi tóc ông đây sẽ lột da cậu!”


Lãnh Phong dõng dạc nói: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”

Trước đây trong nhiệm vụ giải cứu Liễu Thanh Ngọc và Tần Thiên, anh ta bởi vì sai sót mà suýt chút nữa đã giết cả đội.

Vào thời khắc mấu chốt, chính bởi vì Tần Thiên ra tay bắn một phát súng thần kỳ đó mới có thể hoá nguy thành an.

Anh ta cầu còn không được có một cơ hội lập công chuộc tội.

“Độc Lang?” Tần Thiên bật cười nói: “Cái tên này không tồi.”

Trần Nhị Cẩu cười nói: “Bọn họ thuộc đội hành động đặc biệt ở Thiên Thuẫn. Tiểu tử Lãnh Phong này theo em theo em mấy năm rồi, cũng rất khá.”

Công tác đảm bảo an toàn của toàn bộ hội chợ lần này đều do Thiên Thuẫn chịu trách nhiệm. Từ trong ra ngoài đều là người của Thiên Thuẫn.

Công thêm sự bảo vệ chặt chẽ của đội Độc Lang và Lãnh Phong, Tô Tô sẽ được bảo vệ không chút sơ sót.

Sau khi trấn an Tô Tô xong, Tần Thiên lạnh giọng nói với Trần Nhị Cẩu: “Không phải cậu nói chúng ta vẫn chưa bàn bạc xong với tứ đại gia tộc à?”

“Bây giờ cậu có thể đi nói với họ, hợp tác toàn diện, ủng hộ công việc của Thiên Thuẫn. Tôi sẽ giao gia tộc Carlo Conti cho bọn họ.”

Hai mắt Trần Nhị Cẩu sáng lên: “Lão đại, ý của anh là muốn giết Carlo Conti?”

Tần Thiên cười lạnh nói: “Loại người không biết thức thời, sống trên đời này chỉ tổ lãng phí không khí.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận