Ngô Thiến Thiến nhìn bóng lưng bọn họ biến mất, trong mắt bắn ra lửa giận.
“Thứ chết tiệt, tôi thề chuyện này chưa xong đâu!”
“Mẹ, làm sao bây giờ? Charlie bị bắt đi rồi, chúng ta tìm cách đi.”
Ngô Xảo Mai giậm chân nói: “Chúng ta mau đến đồn cảnh sát xem có thể được tại ngoại hay không.”
Trong giỏ xe điện của Dương Ngọc Lan có một tờ rơi .
Viết là bất động sản Cẩm Tú Sơn Hà khai trương, đi đến hiện trường còn có nhiều món quà bất ngờ.
Tô Tô nhịn không được nói: “Mẹ, mẹ lấy cái này làm gì? Mẹ muốn mua một ngôi nhà sao?”
Dương Ngọc Lan nói: “Trên đường có người phát, nghe nói bất động sản Cẩm Tú Sơn Hà này cũng không tệ lắm, đúng lúc chúng ta cũng cần đổi một ngôi nhà lớn hơn.”
“Ngày mai các con có thời gian không? Hay là chúng ta đi xem thử.”
Tô Tô suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc ngày mai công ty không có việc gì, vậy thì đi xem thôi.”
“Họ Tần, mua một căn nhà lớn thì anh có thể không cần ngủ trên sô pha nữa, vui không?”
Tần Thiên cười nói: “Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy vợ, đừng nói ngủ trên sô pha, cho dù ngủ chuồng heo cũng vui.”
Tô Tô tức giận cười nói: “Đồ không biết xấu hổ, anh nói mỗi ngày mình đều ngủ trong chuồng heo, ý anh là ám chỉ em và mẹ đều là heo sao?”
“Mẹ, mẹ nhìn xem, bình thường mẹ còn hay đứng về phía anh ta mà anh ta lại nói sau lưng nói mẹ là heo.”
Tần Thiên vội vàng nói: “Mẹ, mẹ đừng nghe Tô Tô nói bậy, con không phải có ý này.”
Dương Ngọc Lan mím môi cười nói: “Hai vợ chồng trẻ các con cãi nhau đừng lôi mẹ vào. Nhưng mà nói nghiêm túc, Tô Tô, rốt cuộc các con định khi nào có em bé?”
“Nhân lúc mẹ còn trẻ ——”
“Ai nha mẹ!” Tô Tô giậm chân xoay người chạy lên lầu trước.
Tần Thiên dừng xe điện lại xách cá tôm, rồi cười nói: “Mẹ, ngày mai đi xem nhà cũng được.”
“Cẩm Tú Sơn Hà này là tập đoàn Cẩm Tú của Ngô Thiên Hùng khai thác, đến lúc đó con còn có bất ngờ cho mọi người.”
Dương Ngọc Lan còn tưởng rằng Tần Thiên nói bất ngờ chính là có thể thông qua quan hệ của Ngô Thiên Hùng có thể lấy được một căn tốt.
Bây giờ bà không thiếu tiền trong tay, vì vậy bà không quan tâm nhiều.
Bà thở dài nói “Tiểu khu Long Hồ chúng ta ở trước kia, hiện tại cũng là bị tập đoàn Cẩm Tú khai phá.”
“Lúc trước mẹ đi ngang qua nhìn thấy chung quanh đều dùng hàng rào vây lại.”
“Nhắc tới nó mẹ vẫn rất hoài niệm, có quá nhiều kỷ niệm ở đó.”
“Haizz, chỉ tiếc vĩnh viễn cũng không thể quay về được.”
Tần Thiên cười cũng không có vạch trần, hắn quyết định để lại sự ngạc nhiên này cho đến ngày mai.
Về đến nhà Tô Tô thay đồ ngủ, đi chân trần ngồi trên sô pha trong phòng khách, bưng một đĩa trái cây và chơi máy tính bảng.
Dương Ngọc Lan nhịn không được nói: “Về đến nhà chỉ biết chơi, sao không thấy đi giúp Tần Thiên nấu ăn.”
Tô Tô bỏ một miếng táo vào miệng, đầu cũng không ngẩng đầu lên nói: “Mẹ đừng làm phiền con, con bận rộn chuyện quan trọng đấy.”