Tô Tô tức giận bỏ một nửa miếng bánh đậu xanh trong tay vào đĩa, nói: “Tần Thiên, chúng ta đi thôi!”
“Tố chất gì!”
“Nhà của loại người này bán, dù tốt đến đâu cũng không cần!”
Tần Thiên kéo tay Tô Tô lại, cười nói: “Vợ à, đừng nóng vội.”
“Thật ra chúng ta có người hẹn trước, chẳng qua, không phải những nhân viên bán hàng này mà thôi.”
Hắn rất tự nhiên cầm lấy miếng bánh đậu xanh Tô Tô ăn được một nửa, cắn một miếng rồi nhìn quản lý bán hàng trước mặt nói: “Anh tên là Tào Phong?”
Tào Phong cười nhạo nói: “Thế nào, chẳng lẽ anh còn muốn khiếu nại tôi sao?”
Anh ta chỉ vào tấm biển trước ngực mình, đắc ý nói: “Tào Phong, mã số nhân viên 9527 là quản lý bán hàng của dự án Cẩm Tú Sơn Hà.”
“Cô Ngô và người nhà của cô ấy là khách quý tôi mời tới.”
“Bây giờ anh ăn cũng ăn rồi, uống cũng uống rồi, mau cút, đừng ở đây làm trò hề làm ảnh hưởng đến tâm trạng khách hàng tôn quý của tôi.”
Anh ta vẫy vẫy tay, xa xa lập tức có mấy bảo vệ mặc âu phục giày da chạy tới, trông bọn họ giống như đầu gấu rất hung dữ.
Tần Thiên cười lạnh nói: “Khi nào Ngô Thiên Hùng đến?”
“Ông ta tới rồi, bảo ông ta tới gặp tôi.”
“Ngô…” Tào Phong ngẩn người một chút, bỗng nhiên sắc mặt đại biến: “Thằng nhóc thúi, anh lại dám gọi thẳng tên chủ tịch chúng tôi!”
“Còn lớn tiếng không biết xấu hổ bảo ông ấy đến gặp anh!”
“Chủ tịch chúng tôi là người tôn quý cỡ nào, anh tính là cái thá gì!
“Bây giờ tôi yêu cầu anh, lập tức công khai xin lỗi trước mặt mọi người vì hành vi của mình!”
Ngô Thiến Thiến thật không ngờ Tần Thiên lại tự tìm đường chết như vậy, bây giờ không cần cô ta khiêu khích nữa, những người bán căn hộ này cũng sẽ không bỏ qua cho Tần Thiên.
Tuy nhiên cô ta vẫn ở bên cạnh châm thêm lửa: “Tập đoàn Cẩm Tú hiện tại là doanh nghiệp bất động sản hàng đầu ở Long Giang.”
“Chủ tịch Ngô Thiên Hùng, nói là người đứng đầu Long Giang cũng không quá đáng.”
“Họ Tần, qnh lại dám mạo phạm chủ tịch Ngô như vậy, không sợ trời đánh sét đánh sao?”
“Còn có mấy nhân viên công tác các người, ông chủ các người đều bị người miệt thị, chẳng lẽ các người còn có thể nhịn sao?”
“Mau đánh cho tôi!”
“Đánh mạnh vào.”
“Các người đánh càng tàn nhẫn thì chủ tịch các người nhất định sẽ càng vui vẻ!”
Nghe cô ta nói xong, Tào Phong cũng cho rằng đây là một cơ hội rất khó có được để biểu thị lòng trung thành.
Chỉ cần anh ta làm tốt chờ Chủ tịch Ngô biết được, nói không chừng sẽ thăng chức tăng lương cho anh ta.
“Là do anh muốn chết, vậy đừng trách ông đây không khách khí!” Anh ta xắn tay áo, ánh mắt dữ tợn mạnh mẽ túm lấy Tần Thiên.
Tần Thiên giơ tay lên tát cho anh ta một cái bạt tai vang dội.