Đối liên tiếp ba quyền, không phân cao thấp. Đồng Xuyên và Thiết Tí bên cạnh cũng sợ ngây người.
Hai người bọn họ so với người bình thường cũng được coi là dũng mãnh mạnh mẽ. Ai có thể nghĩ rằng trước mặt Quỷ Vô Thường và Sư Tử Châu Phi, hai người lại nhỏ bé như vậy.
Nó giống như Thành Long đã gặp Diêu Minh.
(Diêu Minh là thủ bóng rổ Trung Quốc đã nghỉ hưu.)
Loại quyết đấu dũng mãnh này, bọn họ hoàn toàn không thể nhúng tay vào.
“Đi giúp bọn họ!”
“Tên này giao cho tôi!”
Tam Hồn Thất Phách, Quỷ Vô Thường là một hồn, Đồng Xuyên và Thiết Tí là hai phách phụ tá của hắn ta.
Hiện tại, Quỷ Vô Thường cảm thấy Đồng Xuyên và Thiết Tí vướng víu cho nên trực tiếp đá bọn họ đi.
Đồng Xuyên và Thiết Tí cũng có chút khó chịu. Tất cả mọi người đều là đàn ông, ai mà không muốn liều mạng?
Bọn họ nhìn thấy Chó Rừng giống như một con chó điên, một người đánh với Mai Hồng Tuyết cùng A Tân, Thiết Tượng không thể chống đỡ, bọn họ gầm lên giận chạy tới.
Hai người song chiến đấu với Chó Rừng, cục diện lập tức xoay chuyển.
Giờ phút này, tình hình chiến đấu khốc liệt, chia làm tiến hành ba nhóm.
Thôi Minh cùng Thiết Ngưng Sương đối phó Sói Khiếm Khuyết. Đồng Xuyên và Thiết Tí, đối phó với Chó Rừng. A Tân, Mai Hồng Tuyết, Thiết Tượng và Lang Trung, ở phía sau phối hợp chặt chẽ.
Quỷ Vô Thương đơn độc đấu với Sư Tử Châu Phi.
Còn với tư cách là thủ lĩnh của hai bên, Rắn Hổ Mang và Tàn Kiếm vẫn chưa nhúc nhích.
Hai người đang nhìn nhau.
Rắn Hổ Mang nhe răng cười nói, “Lão què, ông chỉ có mấy người như vậy sao?”
“Còn không? Gọi hết ra đi.”
Tàn Kiếm mặt không chút thay đổi: “Đủ để giết mày rồi.”
Vừa dứt lời, chiếc nạng sắt trong tay kêu lên một tiếng, mang theo một luồng gió dữ, phóng tới cái ót của Rắn Hổ Mang.
“Hay lắm!” Rắn Hổ Mang cười lớn, hạ thấp người, vũ khí sắc bén hình con rắn màu đen trong tay đâm tới phía bụng Tàn Kiếm.
Tàn Kiếm dùng kiếm trong tay chắn lại.
Rắn Hổ Mang xuất quỷ nhập thần, không ra chiệu theo lẽ thường, còn toàn là chiêu trí mạng. Tuy Tàn Kiếm thiếu một chân, nhưng trước mắt ông ấy chính là quỷ sai còn sót lại của Diêm Vương.
Thực lực có thể tưởng tượng được.
Nạng sắt của ông ấy có thể được sử dụng như một chân và như một vũ khí. Thậm chí có thể mượn lực nhảy ra xa vài thước.
Trường kiếm không trọn vẹn trong tay kia giống như linh hồn yêu ma đã lâu không uống máu, cũng là chiêu thức không rời chỗ hiểm của Rắn Hổ Mang.
Nửa đêm, núi hoang dã.
Một trận chiến đấu không chết không thôi, đánh vô cùng ác liệt.
Ngay sau đó, cả hai bên đều bị thương ở các mức độ khác nhau.