Thần Vương Lệnh

Cô ta muốn gặp người đàn ông này trước, cho nên ngẫu hứng một mình chạy đường khác đến đây.

Đẩy cửa ra, bên trong tối mịt. Dựa vào bản năng, Kim đuôi Bọ cạp biết rằng trong phòng không có người.

Vậy thì, chỉ còn lại căn phòng đối diện.

Có lẽ bây giờ tên đó vẫn đang ôm vợ, ngủ ngon lành. Trên mặt của Kim đuôi Bọ cạp lộ ra nụ cười thú vị.

Phải, sở dĩ cô ta giết người, ban đầu chỉ là bởi vì thú vị.

Đang định tiến vào căn phòng bên cạnh thì đột nhiên, bầu trời bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng.

Sắc mặt cô ta thay đổi, lẽ nào đối phương có viện binh đến?

Còn chưa quyết định nên làm thế nào thì trong sân vang lên một tiếng rầm rất to, dường như có người nhảy từ trên trực thăng xuống.

Điều này làm sao có thể?

Cô ta muốn ra ngoài xem thử, nhưng một cơn gió mạnh bên ngoài cửa ập đến.


“Tô Tô!” Kèm theo tiếng gào nhỏ, một bóng người lao vào biệt thự nhanh như chớp.

Kim đuôi Bọ cạp giật mình. Gần như là theo bản năng, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc đẩy cửa bước vào phòng.

Tần Thiên lao vào phòng khách!

Mặc dù yên lặng, nhưng hắn có thể nhạy bén phát hiện ra trong không khí có hơi thở của người lạ.

Nói rõ Kim đuôi Bọ cạp đã đến đây!

Nghĩ đến Tô Tô, trái tim hắn suýt vọt ra khỏi cổ họng.

“Tô Tô!” Hắn gào nhỏ, muốn bước vào phòng Tô Tô xem thử.

Chính vào lúc này, hắn chợt nhận ra cửa phòng mình đang đóng.

Hửm?

Một chi tiết nhỏ này khiến hắn dừng lại bước chân.


Sát khí trên người tăng vọt, giống như triều cường đổ về căn phòng.

Trong lúc thất thần, dường như đằng sau cánh cửa vang lên một tiếng kêu trầm thấp.

Sát khí vừa tỏa ra lập tức thu lại.

Sau đó, Tần Thiên chậm rãi đi qua, tay run run đẩy cửa phòng Tô Tô ra.

Khoảnh khắc này hắn cảm thấy mình đang đẩy ra cánh cửa vận mệnh của Tần Thiên hắn.

Nếu Tô Tô bình yên vậy thì thế giới bình yên.

Nếu thứ nhìn thấy trước mặt đã là một cái xác lạnh như băng, vậy thì hắn chắc chắn sẽ để cho cả thế giới chôn cùng!

“Nửa đêm kêu cái gì mà kêu… Đừng làm phiền em…”

Trong bối tối, trên chiếc giường rộng rãi Tô Tô đang ôm chăn ngủ.

Nửa bờ vai trắng như tuyết đều lộ ra ngoài.

Chỉ là trong mơ mơ màng màng cô nghe thấy tiếng của Tần Thiên, chứ chưa hoàn toàn tỉnh lại.

Tần Thiên ngửi thấy mùi rượu vang nhàn nhạt trong không khí, thấp giọng nói: “Ngoan, buổi tối em uống rượu à?”

Tô Tô ư một tiếng, mơ mơ màng màng nói: “Người quản lý của Mục Phi Phi uống ghê quá, em và Liễu Thanh suýt thì bị chuốc say…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận