Thần Vương Lệnh

Cô ta nhất định phải giết Phan Mỹ Nhi để trả thù cho những anh em đã chết!

Nhìn thấy chiếc taxi biến mất trong màn đêm, một bóng người bước ra từ trong bóng tối bên đường.

Chính là Tần Thiên.

Hắn chặn một chiếc taxi, mỉm cười nói: “Làm phiền bác tài. Có chút việc gấp phải đi tỉnh thành.”

“Tiền xe có thể gấp đôi.”



“Khốn kiếp!”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Phan Mỹ Nhi cả đêm không ngủ, cô ta liên tục gọi điện thoại cho A Phúc nhưng ngoài khu vực phủ sóng.

Gọi đến số liên lạc mà Rắn Hổ Mang để lại cũng không thể nào liên lạc được.


Chắc sẽ không phải xảy ra điều bất trắc gì rồi chứ?

Lòng dạ cô ta rối bời, bất giác đã uống hết hai chai rượu vang.

Thấy trời đã sắp sáng. Vào lúc bình minh cuối cùng này, thời khắc đen tối nhất giữa trời và đất, bên ngoài bỗng vang lên tiếng xe ầm ầm.

Rầm, một chiếc xe tải đâm thẳng cánh cổng, lao vào.

“Đại tiểu thư, xảy ra chuyện rồi!”

“Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Cửa xe đẩy ra, A Phúc trực tiếp lăn xuống.

“A Phúc!”

“Xảy ra chuyện gì!”


Phan Mỹ Nhi lao ra ngoài trong bộ đồ ngủ.

Nhìn thấy dáng vẻ của A Phúc, cô ta kinh hãi đến mức không nói nên lời.

Vẻ mặt A Phúc xấu xí đến đáng sợ, có vẻ như không giống mặt người. Nhất là, khắp người đầy mùi hôi thối.

Đó là hậu quả của việc ỉa đái mất kiểm soát.

Có trời mới biết hắn ta đã tè ra đũng quần bao nhiêu lần khi lái xe suốt quãng đường từ biên giới chạy về, trong đầu cứ nghĩ đến những cảnh tượng thê thảm đó.

Vì sim điện thoại đã bị Tần Thiên rút ra tiêu hủy, cho nên hắn ta không thể nào liên lạc được với Phan Mỹ Nhi.

Chỉ có thể không ngừng chạy về.

“Tiểu thư… Tiểu thư, không hay rồi!”

“Nước, mau cho tôi nước!”

Phan Mỹ Nhi vội vàng bảo vệ sĩ bên cạnh đem nước suối đến, sau khi A Phúc uống xong mới bình thường lại một chút. . 𝑻ìm‎ đọc‎ thêm‎ tại‎ #‎ 𝑻гUm𝑻г‎ 𝑢𝑦ệ𝔫.𝐕N‎ #

“Tiểu thư, tự cô xem đi.”

“Đều ở trong này.”

Hắn ta đưa điện thoại cho Phan Mỹ Nhi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận